Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

chương 274-3: anh mau cứu em (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người đàn ông này cao khoảng chừng một mét tám mấy, mang dòng máu lai Âu Á , ánh mắt mang theo tia sát khí khát máu .

". . . . . . Đã tỉnh rồi hả ?"

"Chúng ta đang trên đường đi đến Los Angeles . . ." Anh ta nói với giọng u lãnh (âm u lạnh lẽo), "Biết tại sao chúng ta phải đi Los Angeles không? Vì hiện tại anh của cô đang bận rộn lo vụ nổ nghiêm trọng ở nơi đó, tôi muốn gặp anh ta, mang đến cho anh ta một phần lễ ra mắt, cô hiểu không?"

Lan Khê cố gắng chống đỡ thân thể, không để cho mình bởi vì hoảng hốt mệt mỏi và đau đớn mà ngã xuống,khàn giọng mở miệng: "Tôi đã gặp qua anh. Rốt cuộc anh có thù hận gì với anh trai tôi? Tại sao muốn bắt cóc tôi?"

Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong sáng mềm mại của cô một hồi lâu, "Tôi tên là Phó Minh Lãng."

"Anh trai cô đã giết người phụ nữ mà tôi yêu mến."

Lan Khê trợn to hai mắt nhìn anh ta mấy giây cũng không chớp, chốc lát sau cô liền phản ứng lại, khóe miệng tái nhợt thoáng hiện lên vòng cung giễu cợt cùng nụ cười tự tin ngọt ngào, khuynh quốc khuynh thành.

"Anh trai tôi sẽ không giết người . . . . . ."

"Bốp! !" Một âm thanh hung ác tàn nhẫn giòn tan đánh lên mặt của cô! Mất một giây cơn đau nhức mới lan tràn ra kịch liệt, lỗ tai ù ù, trong miệng cô tràn ra một vị tanh tanh đáng sợ..

Đó là máu.

Nửa bên mặt nóng rát sưng phồng lên, hơi động một cái thì đau đớn vô cùng.

"Tôi nói lại lần nữa, anh ta đã giết người phụ nữ mà tôi yêu mến," Gương mặt Phó Minh Lãng hiện lên nét dữ tợn, trong mắt vằn tơ máu đỏ thắm, nghiến răng nói, "Năm ấy Rella mới có hai mươi bốn tuổi, chúng tôi mới vừa đính hôn, chúng tôi đã dự định đầu mùa xuân năm sau sẽ kết hôn . . Cô ấy vì anh trai cô mới chết, bị tai nạn xe cộ đụng vào cả khuôn mặt hoàn toàn biến dạng. . . . . ."

"Là anh trai tôi lái xe sao?" Bụm mặt lại, trong ánh mắt trong trẻo của Lan Khê lưng tròng nước mắt, giọng nói khàn khàn cắt ngang lời anh ta nói lần nữa.

Sắc mặt Phó Minh Lãng trầm xuống: "Không phải, nhưng đó là . . . . ."

". . . . . ." Trong hơi thở có một tiếng hừ nhẹ vui vẻ, Lan Khê êm ái ngọt ngào cười lên lần nữa, dù là khóe miệng thấm máu cũng vẫn đẹp như thế, nhỏ giọng khàn khàn nói, "Khi nãy tôi đã nói gì? Tôi nói anh trai tôi chắc chắn sẽ không giết người . . . . . ."

Phó Minh Lãng đã phát cáu đến tột bực.

Thân hình cao lớn của anh ta đột nhiên đứng lên, thình lình bay lên vung chân ra "Binh! !" Một tiếng trầm đục đá vào bụng Lan Khê!

Cô bỗng cuộn người lại, ngay sau đó hai cánh tay chặt chẽ ôm lấy bụng, cả người ầm ầm ngã xuống sàn khoang thuyền, cuộn tròn co rút thành một cục nói không nên lời.

Mái tóc dài màu đen mềm mại sóng xỏa đầy đất, sợi tóc dây dưa giữa hai tròng mắt của cô, giọt giọt nước mắt nóng bỏng vốn còn đang lưng tròng trong mắt, bây giờ rơi đầy trên sàn nhà, đau đớn cùng cực và sợ hãi như quắp lấy toàn thân, cô đau đến mức không kêu được. Năm ngón tay mảnh khảnh tái nhợt xòe ra, trên mặt đất kịch liệt run rẩy xoa, đầu ngón tay bị dằm gỗ đâm vào, cũng không thể xóa được cơn đau kia.

"Cô nói lại lần nữa cho tôi nghe?" Phó Minh Lãng hít một hơi lạnh hỏi, cảm thấy nhìn đến cô gái này thì anh ta liền bốc lửa, trong đầu ong ong, anh ta hoàn toàn bị cô ép điên rồi, nếu không cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn đối với phụ nữ như vậy, "Hửm? Cô nói lại lần nữa xem?"

Hình người cuộn mình trên sàn nhà run rẩy lắc đầu, rồi lại lắc đầu.

Lan Khê sợ, không dám nữa nói, nửa chữ cũng không dám thốt.

Một cánh tay bị thủy tinh cắt qua trên tay còn đầy vết máu ôm chặt bụng, giống như là che chở gì đó so với sinh mạng mình còn quan trọng hơn, dù cô không muốn sống, dù bị ức hiếp hơn nữa, cũng không thể khiến sinh mạng trong bụng chịu tổn thương chút xíu nào.

Phó Minh Lãng lạnh lùng nhìn cô, rốt cuộc cũng bớt giận một chút.

Bước tới nắm chặt mái tóc dài của cô, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại, cảm giác cô gái này nếu bóp mạnh một chút sẽ hoàn toàn tan vỡ nhưng anh ta không mềm lòng, nghiến răng nói giọng khàn khàn: "Cô nghe đây, cô yên tâm tôi sẽ không giết cô trên đường đi đến Los Angeles. Bởi vì anh trai cô khiến Rella chết ngay trước mặt tôi, thì tôi cũng vậy nhất định sẽ giết cô ngay trước mặt anh ta, tôi để cho anh ta nếm thử một chút loại cảm giác người yêu chết ngay trước mặt mình, mà cũng không thể làm gì. . ."

Ánh mắt đỏ ngầu của anh ta như ần chứa một con quái vật: "Dĩ nhiên, nếu như cô còn kêu gào với tôi như hôm nay, vậy tôi không bảo đảm sẽ ra tay với cô ngay trên đường đi, khoan lên người cô cả trăm lổ máu, toàn thân trần truồng ném cho anh ta. Cô thử xem, tôi có dám hay không."

Nói xong, anh ta giận dữ buông tay, mặc cho hình người đụng vào tấm ván gỗ, vẫn như cũ hai tay che bụng không nói câu nào.

Phó Minh Lãng đứng dậy, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, cảm giác có gì đó là lạ không thích hợp, rồi lại không biết là lạ ở chỗ nào.

Mím môi lại, anh ta xoay người, sải chân bước thẳng ra ngoài.

Thật lâu sau Lan Khê mới có phản ứng, từ dưới đất ngồi dậy khẽ tựa vào trên vách ván gỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không có chút máu nào. Bàn tay cô run rẩy kịch liệt nhưng vẫn che chỗ bụng, cảm giác cú đá cực mạnh kia thiếu chút nữa đá rơi nửa cái mạng của cô, nhưng thật may là. . . . . . May mắn không phải ngay giữa bụng, may mắn không phải vị trí cục cưng.

Lan Khê cúi đầu nhìn nhìn, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.

Ôm lấy cục cưng, cũng ôm lấy mình, ôm lấy thật chặt không buông tay, toàn thân run rẩy như gặp bão.

Anh trai, em sai rồi. . . . . .

Em không trách anh dối gạt em, em không trách anh vì muốn giữ đứa bé này đã gạt em nói mình không phải con nhà họ Mộ. . . . . . Em không so đo nữa, chuyện gì cũng không so đo, em chỉ cầu xin anh không có việc gì, em chỉ cầu xin mình có thể thật tốt bình an vô sự đứng trước mặt anh lần nữa. . . . . .

Mộ Yến Thần, em yêu anh.

Anh hãy cứu em. . . . . .

Cứu con của chúng ta. . . . . .

Ngón tay dính máu ôm chặt lấy mình, đầu ngón tay bấu chặt vào quần áo, nước mắt nóng bỏng rơi xuống Lan Khê vùi đầu vào giữa gối, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên ở nhà họ Mộ trong tia nắng ban mai ánh sáng nhạt nhìn anh đi tới. Cô nhớ anh, cô dùng toàn bộ hơi sức cuộc đời này để nhớ anh.

Truyện Chữ Hay