Tô Nhiễm Tâm vừa nghe như rơi vào trong sương mù, nhưng bị lời nói William kích thích nên cũng cảnh giác .
Tay cầm ống nghe, cảm giác mồ hôi kèm theo nóng ran chảy ra: "Được rồi, tôi hiểu rồi. . . . . . Anh chờ thêm chút nữa!"
Nghe thấy William đang muốn cúp điện thoại, bà vội vàng lên tiếng!
Trong mắt đẹp lộ ra lo lắng vô hạn, bà khàn giọng hỏi: "Những lời cậu vừa nói kia là muốn dọa tôi, đúng không? . . . . . . Mộ Yến Thần bị thương, cậu nói cụ thể bị thương ra sao cho tôi biết, bảo đảm tôi sẽ không nói ra khiến Lan Khê lo lắng, nhưng cậu phải nói cho tôi biết, để tôi nắm rõ đầu đuôi sự tình."
Đối phương trầm mặc một hồi.
Sự trầm mặc này khiến cho người ta cảm giác hít thở không thông, Tô Nhiễm Tâm lại chợt cảm thấy tim bị nhéo đau!
Tiếng phi cơ gầm rú vang lên, William từ ngoài cabin bước vào nhìn thoáng qua người đàn ông phía trước qua ánh sáng mờ mờ. Anh ta một thân tây trang màu đen tựa vào chỗ ngồi, tay phải không thể cầm bút liền đổi tay trái, bởi vì quần áo đều màu đen nên không nhìn thấy được vết máu, nhưng vẫn cảm giác có mùi máu tươi bay nhàn nhạt trong không khí, hồi lâu vẫn chưa tan.
Ánh mắt lạnh lùng của William thoáng qua một tia đau xót, trong tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, anh ta dán ống nghe sát vào tai nhỏ giọng nói: "Khi đấu kiếm ngài ấy bị đâm một nhát bên vai phải."
Một câu nói ra, đổi lại đầu dây điện thoại bên kia Tô Nhiễm Tâm như bị bóp nghẹt trong cổ họng, có miệng không thốt nên lời.
"Máy bay sắp cất cánh, gặp lại sau, Tô tiểu thư."
Âm thanh ‘tút tút tút’ dồn dập vang bên tai, nháy mắt trong tai Tô Nhiễm Tâm chỉ còn lại âm thanh trong căn phòng trống trải tịch mịch, một hồi lâu sau bà mới hồi phục tinh thần lại, tay khẽ run để ống nghe xuống, khó có thể tưởng tượng vết thương như thế nào.
Giờ khắc này, sau khi nghe xong bà bắt đầu hối hận.
Hối hận không sớm thỏa hiệp, nói cho bọn hắn biết chân tướng. Nhưng bây giờ khi biết chân tướng, lại là kết cục này.
Người đàn ông họ Phó đó. . . . . .
Tô Nhiễm Tâm ôm lấy mình, che mặt, co rúc trên ghế sofa.
Trong đầu có một sợi dây nhảy "thình thịch", sau một hồi bà mới phản ứng kịp. Bây giờ Lan Khê ở trong nước, mới vừa nãy William nói gì? Là có người cố ý tạo ra sự cố ở Los Angeles, để buộc Mộ Yến Thần phải đến đấy, sau đó. . . . . . Sau đó thì sao?
Bà lo sợ.
Không suy nghĩ nhiều, bà cầm điện thoại lên gọi tới nhà họ Mộ.
Mất mười mấy giây điện thoại mới thông.
"Thì ra là Tô tiểu thư," đối phương khách khí đáp, "Tiểu thư và tiên sinh đều không ở đây, bọn họ đi ra ngoài đến tổ trạch rước phu nhân về, e là buổi chiều mới trở về, ngài đợi họ trở về rồi gọi điện thoại, hay là có chuyện gì cần gấp tôi có thể chuyển lời.”
Hai hàng lông mày Tô Nhiễm Tâm nhíu lại, nói không rõ có cái gì không đúng ở nơi nào, bà lắc đầu nói: "Không cần, không cần phải nhắn lại, chỉ nói với Lan Khê một tiếng sau khi cô ấy trở về thì gọi điện thoại cho tôi, nhớ chưa?"
"Dạ vâng, Tô tiểu thư, tôi nhất định sẽ chuyển lời của ngài."
Tô Nhiễm Tâm cúp điện thoại, một hồi lâu sau khoác áo choàng đứng dậy, ánh mắt nhu lạnh (nhu hòa mà lạnh lùng) quét qua đại sảnh, nhìn quản gia đang chỉ huy người giúp việc quét dọn nói: "Giúp tôi đặt vé máy bay trở về nước, chuyến bay sớm nhất, tôi cần đi gấp."
Vừa trở về, lại đi liền?
Quản gia kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, đi làm theo như ý bà phân phó.
Bầu trời u ám, mưa rơi liên miên.
Khi bước xuống xe gió lạnh thổi ùa đến.
Lan Khê túm thật chặt cổ áo khoác, nhìn chú Lưu đỡ Mộ Minh Thăng đi về phía cửa tổ trạch, cô đút tay vào trong túi áo, nhưng đột nhiên giữa đầu ngón tay đụng phải vật thô ráp gì đó, cô tò mò lấy ra nhìn, thì ra là một miếng giữ ấm tay.
Gió lạnh thổi ào ào, còn kèm theo một ít mưa bụi, Lan Khê nhìn miếng giữ ấm tay một chút, đột nhiên nhớ tới trước khi đi toàn bộ quần áo của cô đều do Mộ Yến Thần sắp xếp giúp, cái miếng giữ ấm tay này hẳn là do anh chuẩn bị.
Sờ sờ túi khác nữa, phía dưới cùng túi nhảy ra khỏi một thắt lưng giữ ấm quý giá.
". . . . . ." Lan Khê nhịn không được nhoẽn miệng cười, nụ cười lúm đồng tiền sáng chói mềm mại đáng yêu giống như hoa sen nở rộ trong trời đông.
Ngay cửa tổ trạch đã có người giúp việc ra đón.
Nụ cười dần dần tản đi, đột nhiên cô chợt nhớ đã mấy ngày không có liên lạc với Mộ Yến Thần rồi.
Lần trước bọn họ ở Luân Đôn gặp phải chuyện bạo đồ không biết bây giờ như thế nào, Mộ Yến Thần lại không liên lạc với cô.
Lấy điện thoại di động ra, cô gọi một cú điện thoại.
Bên trong giọng nữ ngọt ngào dùng tiếng Anh nói: "Thật xin lỗi, số máy bạn vừa gọi đã khóa, xin vui lòng gọi lại sau hoặc có thể gọi vào hộp thư thoại, cước phí bắt đầu được tính sau tiếng ‘bíp’. . . . . ."
Tim Lan Khê khẽ chùng xuống, ánh mắt trong trẻo chợt ảm đạm.
Xa xa có người cất tiếng gọi, cô tắt di động rồi đáp một tiếng, theo bậc thang rộng rãi đi tới.
Khi đi vào cô quay đầu lại nhìn phía sau núi . . . Lần trước cô và Tô Nhiễm Tâm đến nơi này viếng mẹ tới giờ vẫn chưa quay lại, lần này tới cũng nên đến cúng tế mẹ một chút.
Khoảng cách giữa hai lần viếng mẹ mình không lâu nhưng tâm trạng không giống nhau. Lần này cô muốn nói cho mẹ biết, cô đang cùng người yêu ở chung một chỗ, cô còn mang thai con của bọn họ, con đường phía trước dẫu còn có chút gian nan hiểm trở nhưng cô vẫn sẽ đi.
Hi vọng mẹ có thể ủng hộ và tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Nhất định phải tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Khóe miệng Lan Khê giương lên nụ cười rực rỡ, vén màn cửa dầy cộm nặng nề ra cô đi vào.