Yêu đến không sợ chết sống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê nóng lên, biết ý Kỷ Diêu muốn nói gì, chuyện tình yêu của bọn họ quả thật quá kinh thế hãi tục ( ý như khiến mọi người phải khiếp sợ).
"Được rồi, cậu nhanh lên một chút, đừng quên chuyện phải làm ngày hôm nay, cậu phải đến bệnh viện đấy." Kỷ Diêu đẩy đẩy cô.
Trong mắt Lan Khê lộ ra một tia mờ mịt.
"Kiểm tra theo thông lệ trước khi cưới. . .” Kỷ Diêu tức giận từ trên giá áo lấy áo khoác ngoài xuống cho cô, "Mang thai ba tháng đầu phài cẩn thận, sức khỏe cậu không tốt, trước khi đi anh cậu dặn dò nói định kỳ phải dẫn cậu đi làm kiểm tra, nhanh lên một chút, nếu không tớ đánh cậu đấy."
Lan Khê ngồi dậy, nheo mắt lại nhìn cô: "Cái người này, mẹ nuôi gì mà bạo lực thế không biết?"
"Hừ hừ, tớ chỉ bạo lực với cậu thôi, đối với con trai nuôi, tớ tốt lắm!"
"Làm sao cậu biết là con trai chứ?"
"Tớ không cần biết là con trai hay con gái, cậu có sinh ra là quả bóng cũng phải kêu tớ là mẹ nuôi."
"Miệng quạ đen!" Lan Khê bị chọc cười, giơ tay giận dỗi phát cô một cái.
Tuy là cười nhưng lo lắng trong lòng vẫn không bớt, vì lo sợ bất an nên tinh thần hơi mất tập trung, khi xuống cầu thang cũng hoảng hốt, vừa nghĩ tới phải đi bệnh viện, cô đã cảm thấy sợ hãi suýt nữa bước hụt chân té xuống.
Một mảnh trắng bệch, một mảnh máu tươi.
Xuống nhà chào hỏi Mộ Minh Thăng, luôn miệng từ chối ông phái người đi theo, hai người đi song song ra khỏi nhà họ Mộ.
"Cậu lên xe chú ý nhìn kính chiếu hậu, " Kỷ Diêu dặn dò, "Tớ cảm thấy hôm nay tụi mình ra cửa, ba cậu nhất định sẽ phái người theo bảo vệ cậu, bình thường thì có thể, nhưng hôm nay không được, bây giờ cậu cũng đâu muốn cho ông ấy biết cậu mang thai đến bệnh viện làm kiểm tra phải không?"
Lan Khê lúng túng, suy nghĩ một chút sau đó gật đầu.
Kỷ Diêu nhảy lên xe: "Có thế chứ, cậu trông chừng phía sau xe, chỉ đường, tớ phụ trách bỏ rơi bọn họ, bất đắc dĩ nếu không tránh được thì chúng ta đi đến chỗ Tô Noãn, xe chúng ta đậu ở đấy rồi từ cửa sau nhà cô ấy chúng ta đi ra ngoài, đám người này nhiều lắm thì canh giữ trước cửa nhà họ Tô, không thể truy đuổi theo chúng ta được."
Lan Khê gật đầu, lo lắng trong lòng càng ngày càng nhiều hơn.
. . . Cố ý tránh người bảo vệ do ba mình phái theo, chỉ vì muốn giấu giếm sự tồn tại của đứa con, như vậy có được không?
Tay khẽ vuốt vuốt bụng, cô muốn tâm trạng mình yên tĩnh nhưng lại không thể tĩnh, chỉ có thể ngồi nhắm mắt, nhẹ giọng thầm kêu tên Mộ Yến Thần, lúc này mới ổn định lại.
Cửa bệnh viện, một chiếc xe ô tô kiểu cũ có rèm che màu đen ngừng lại.
Người hầu ngồi phía trước xuống xe, chạy tới cửa sau mở của ra, mở miệng nói: "Phu nhân, chúng ta đã đến bệnh viện, ngài muốn kiểm tra cũng nhanh chút, trước khi trời tối chúng ta còn phải quay trở về đấy."
Một đôi giày cao gót màu đen bước xuống, người phụ nữ cao quý quấn khăn trùm đầu, đôi mắt ý lạnh mười phần.
"Tôi đến khám bệnh, không phải làm chuyện khác, có thể gấp sao?"
Người hầu nghiêng người nói: "Lão Thái gia nói trong nhà có bác sĩ Trung y đức cao trọng vọng xem bệnh, ngài không chịu khám, nhất định phải đi khám Tây y, bây giờ đã đến bệnh viện, cũng không gấp vào sao?"
Sắc mặt người phụ nữ thoáng chốc khó coi mấy phần.
Bà vẫn chưa ly hôn với Mộ Minh Thăng, người ở trong tổ trạch nhà họ Mộ vẫn theo lề thói xưa cũ “mẹ vinh nhờ con, phụ nữ nhờ chồng mới có địa vị cao quý”, tư tưởng này đã bén rể ăn sâu vào lòng người, nên mọi người ở trong tổ trạch này đối xử với bà cũng như vậy, thiếu chút nữa ngay cả tam tòng tứ đức cũng muốn dạy lại từ đầu cho bà lần nữa.
Mạc Như Khanh lạnh lùng liếc một cái, hai người hầu cũng xuống xe đi sát phía sau.
. . . Ra cửa còn phải lấy khăn trùm đầu? ! Thật quản bà như phạm nhân rồi hả? ! !
Bà đi tới nghe có tiếng cười trước mặt, nhìn thấy ba cô gái trang điểm xinh đẹp phía trước, một người đứng tại chổ, hai người còn lại vây quanh cô gái vui cười đùa giỡn, cô gái đứng giữa nụ cười sáng rỡ, đâm thật sâu vào mắt của bà!
Đột nhiên Mạc Như Khanh cúi đầu, hết sức tránh đi.
Đợi khi các cô tiến vào, Mạc Như Khanh mới ngẩng đầu, mi tâm chau thành một đoàn . . . con bé tới nơi này làm gì?
Bệnh viện! ! !
. . . Người đến xem bệnh đều là vẻ mặt đau khổ đi vào, còn tươi cười đi vào có thể là chuyện gì?
"Phu nhân." Người hầu đứng phía sau thúc giục.
Mạc Như Khanh lườm hắn một cái, nhấc chân đi vào, men theo âm thanh kia.
"Phu nhân, không phải ngài muốn đến khám dạ dày sao. . . . . ."
"Dài dòng!" Bà lạnh giọng quát lớn, "Tôi muốn khám phụ khoa cũng phải xin phép với anh phải không? Anh có gan đi nói cho Lão Thái gia biết, xem thử ông ấy có cần quản rộng như thế không!"
Người hầu bị hù sợ, im thin thít không dám lên tiếng.