Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

chương 262-1: lường trước kết quả (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giờ phút này trong đầu người đàn ông như có một sợi dây đàn cứ đánh ong ong.

. . . Sao lại như vậy?

. . . Sao anh ta đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Không phải hiện giờ anh ta đang ở Trung quốc sao? !

"Đây không phải đường lớn để đi, không phải phố xá sầm uất, cũng không phải là khu công nghiệp. Bên trong là khu kiến trúc cao cấp, người trong xã hội thượng lưu của Luân Đôn đặt mua để nghỉ hưu dưỡng lão, anh ta đến đó làm cái gì?" Giọng nói người đàn ông âm hàn trầm thấp, lạnh lùng lẩm bẩm.

“. . . . . ." Nhân viên tùy tùng lúng túng, không biết anh ta cụ thể đang nói cái gì, "Đúng vậy, năm ngoái tiên sinh cũng đến mua một dinh thự, đến nay kiến trúc của dinh thự này coi như có diện tích lớn nhất ở đây."

Người đàn ông trầm ngâm một hồi, con mắt rét lạnh, mở cửa bước vào trong xe nói: "Đuổi theo!"

Thật ra anh ta muốn nhìn một chút, người đàn ông này không ở tại Trung quốc ngây ngô cho tốt, chạy tới nơi này làm cái gì!

Nhân viên tùy tùng kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức nghe theo sắp xếp của anh ta, đóng cửa xe, đi đến ghế trước lái xe chạy đuổi theo xe phía trước.

. . . . . .

Màn mưa âm u lạnh lẽo khiến bầu trời Luân Đôn mịt mờ không dứt.

William lái xe vào dinh thự, quay đầu nói: "Tổng giám đốc Mộ, chúng ta đến rồi."

Ngón tay thon dài dừng lại ở mi tâm, anh nói thật nhỏ: "Anh lấy lý do gì hẹn với người ta?"

"Gia tộc Laurie gần đây dự định tiến vào thị trường điện tử quốc tế, chúng ta có ý định muốn hợp tác cùng đối phương, ông Laurie sau khi nghe rất kinh ngạc nhưng cũng rất vui mừng, kỳ nghỉ lễ dài hạn sắp đến ông ấy không có bao nhiêu thời gian, nên sẽ tiếp chúng ta ngay tại nhà riêng

Ngài Laurie.

Mộ Yến Thần nói thầm tên dòng họ này, con mắt lạnh nhìn quy mô đáng kể của dinh thự nhỏ này ở phía ngoài cửa xe: "Tên tiếng Trung của ông ấy là gì?”

"Phó Ngôn Bác."

Nghe mấy chữ này, trong đầu Mộ Yến Thần nhạy cảm, dây thần kinh nảy lên mãnh liệt, chỉ cảm thấy rất quen thuộc, rồi lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu, đang suy nghĩ thì xe chậm rãi dừng lại, anh trầm tĩnh từ từ hỏi: "Có phải anh còn tra được điểm gì khác nữa, đúng không?”

William cho xe dừng hẳn, sắc mặt khẽ lúng túng.

"Thật sự là tôi tra ra được một chút thứ khác, chỉ vì tôi không rõ ràng lắm ngài muốn điều tra người này làm cái gì, không biết nên không nói.”

Mộ Yến Thần môi mỏng mân rất chặt, còn chưa kịp lúc nói chuyện trong trang viên một cái nhà biệt thự bên cửa lớn mở ra, một hàng

Có một người tay chống cái ô lớn đi về phía bên này.

Trong đầu Mộ Yến Thần cũng tạm thời gác lại ý niệm khác, nhìn về phía trong đại sảnh đột nhiên có người xuất hiện.

Đại sảnh xa hoa sáng ngời mang phong cách Âu châu đặc biệt cổ xưa thời Trung cổ, một người đàn ông trung niên cao to đi ra, hai bên tóc mai chớm hoa râm, cả người tản ra khí chất nho nhã ôn hoà hiền hậu, có thể nhìn ra lờ mờ dáng vẻ tuấn dật bức người lúc tuổi còn trẻ.

"Mộ tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Ông ta cười yếu ớt, dùng tiếng Trung chào hỏi.

Phó Ngôn Bác.

Trong dinh thự, người giúp việc ngồi vào xe của anh, chỉ đường cho William để anh ta đem xe đỗ vào trong garage, William nhìn ra cửa sổ một chút, Mộ Yến Thần đã đi lên nói gì đó với Phó Ngôn Bác, giữa hai người tạm thời chỉ là nói chuyện vui, song trong ánh mắt sâu thẵm của Mộ Yến Thần ý tứ hàm xúc lại không rõ.

William nghiêng đầu sang chỗ khác, chuyên tâm lái xe vào nhà đỗ xe.

. . . . . .

"Không phải nói chuyện làm ăn?" Vẻ mặt Phó Ngôn Bác rất kinh ngạc, tiếp đó ưu nhã cười cười, "Không phải nói chuyện làm ăn, lời nói này của Mộ tiên sinh có ý gì? Thật ra dinh thự của tôi ở nơi này cũng khá rộng lớn, nếu như Mộ tiên sinh không vội quay trở về có thể ở lại đây vài ngày, chuyện kinh doanh chúng ta từ từ nói sau. . . . . ."

"Phó tiên sinh không cần khách khí như thế, bàn về số tuổi ngài coi như là trưởng bối, gọi tôi là Yến Thần được rồi." Anh lạnh nhạt nói.

Ánh mắt Phó Ngôn Bác hơi né tránh, cười yếu ớt một chút liền gật đầu, kêu người giúp việc bưng trà lên: "Cậu từ Los Angeles tới đây cũng vất vả, muốn nghỉ ngơi trước, hay cùng tôi uống ly trà chiều?"

"Tạm thời không mệt, uống chút trà cũng được, chẳng qua tôi không phải từ Los Angeles tới đây, mà là từ Trung Quốc," anh nhàn nhạt giương mắt nhìn, "có lẽ Phó tiên sinh cũng đã hai mươi năm chưa trở về nước thì phải?"

Phó Ngôn Bác hơi kinh ngạc, tiếp con mắt sắc ảm đạm xuống, lắc lắc đầu nói: "Không, cũng không phải là hai mươi năm. Mấy năm trước tôi có trở về một lần. . . Mà cũng chỉ có lần đó thôi.”

"Là chuyện công?"

"Không phải. . . . . ." Phó Ngôn Bác nhàn nhạt phủ nhận, khóe miệng kéo ra nụ cười yếu ớt, "Năm ấy tôi nhiễm phải một loại bệnh dịch tưởng đã dập tắt từ lâu rất nghiêm trọng, trong lúc đó đột nhiên cũng rất hoài niệm quê hương, tôi muốn về thăm đất nước và một người bạn cũ, nhỡ đâu có chuyện gì ngoài ý muốn cũng không hối tiếc, thật không nghĩ đến. . .”

Truyện Chữ Hay