Đáy lòng của Trần Uyển Như chợt tò mò, liền khẽ đẩy tay một cái, lay Tô Thần tỉnh lại. Tô Thần nửa tỉnh nửa mê mở mắt, thấy tên người gọi tới, liền lập tức tỉnh táo lại, anh vội vã ngồi dậy, cầm điện thoại di động lên nghe.
Trong nháy mắt lúc Tô Thần bắt máy, bên trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói rõ ràng, vừa nhẹ nhàng lại pha lẫn đáng yêu, Trần Uyển Như nghe được rất rõ: “Anh Thần, anh đoán thử xem bây giờ em đang ở đâu nào?”
Thật là một cô gái hoạt bát, chỉ mới nghe một giọng nói này, đã có thể cảm thấy được rằng đây nhất định là một cô gái tốt đẹp.
Trần Uyển Như quấn lấy chăn mền, nằm lẳng lặng nhìn Tô Thần, cô thấy đáy mắt của Tô Thần hiện lên ấm áp và cưng chiều vô cùng rõ ràng, âm thanh nhu hòa mà cô chưa bao giờ được nghe từ trong miệng anh vang lên: “Y Y... Em lại đang bướng bỉnh rồi.”
Mặc dù anh đang chỉ trích, nhưng Trần Uyển Như lại hoàn toàn không nghe ra được trong giọng nói của anh có ý tức giận, thậm chí còn mang theo một sự dung túng nồng đậm.
Trong điện thoại lại truyền đến một tràng tiếng cười đầy hoạt bát: “Anh Thần, bây giờ em đang ở sân bay của thành phố X, em chưa thông báo cho ba mẹ em, cũng không hề nói cho dì Cẩm Thu và dì Thất Thất, em muốn cho bọn họ một niềm vui bất ngờ, cho nên bây giờ anh có thể đến đón em trước có được hay không?”Tô Thần không chút do dự, lập tức mở miệng trả lời: “Được, em ở sân bay đợi anh... anh lập tức đến ngay.”
Tô Thần cúp điện thoại, liền trực tiếp vào phòng tắm, vội vàng tắm qua, sau đó lại vội vội vàng vàng ra ngoài mặc quần áo.
Trần Uyển Như nằm ở trên giường, từ đầu đến cuối cô vẫn chỉ lặng yên không tiếng động nhìn chằm chằm Tô Thần.
Mãi cho đến khi Tô Thần chuẩn bị xong tất cả, anh mới nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Trần Uyển Như. Nhưng đột nhiên không biết Trần Uyển Như đang nghĩ cái gì, lại hơi trượt chăn mền xuống, lộ một nửa cơ thể trắng như tuyết của cô, Tô Thần nhìn tròng mắt đen nhánh của cô, một hồi lâu sau, anh mới mở miệng, vừa nhìn chằm chằm Trần Uyển Như vừa nói: “Anh có chút chuyện, đi ra ngoài trước, lát nữa em tự mình trở về nhé.”
Trần Uyển Như đón ánh mắt của Tô Thần, vẻ mặt bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng, cô gật đầu cười một cái, nụ cười không chê vào đâu được: “Ừ, biết.”
Tô Thần gật đầu một cái đáp lại, sau đó liền không chút chậm trễ cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài.
Trong nháy mắt Trần Uyển Như nghe được tiếng cửa phòng bị đóng lại, cơ thể vốn còn đang căng thẳng của cô đột nhiên liền mềm nhũn ra, cặp mắt của cô mê mang nhìn chằm chằm trần nhà.
Trần Uyển Như gặp lại Tô Thần, đó là vào lúc buổi lễ Music Festival đang diễn ra.
Khi đó Lăng Mạt Mạt mang thai đã sáu tháng.
Đột nhiên, trong nhà lớn nhà họ Lý nhận được điện thoại của ban tổ chức Music Festival, nói rằng Lăng Mạt Mạt được đề tên nhận thưởng.
Lăng Mạt Mạt vô cùng ngạc nhiên, ban đầu bởi vì chuyện Lý Tình Thâm viết giúp cô lời hát mà cô đã bị chắc chắn rằng sẽ không còn cơ hội được nhận giải trong buổi lễ Music Festival, tại sao bây giờ lại có tên cô trong danh sách những người nhận thưởng?
Trong buổi lễ Music Festival ngày đó, Trần Uyển Như đã đến từ sớm, đội mũ lưỡi trai, ngồi ẩn ở trong đám người.
Bụng của Lăng Mạt Mạt đã rất lớn, vậy nên Lý Tình Thâm cũng đi cùng, luôn ở bên cạnh cô thận trọng che chở.
Buổi lễ Music Festival hoàn toàn giống như những năm trước, được tổ chức vô cùng xa hoa long trọng, các giải thưởng lần lượt được công bố, nhưng không hề có tên Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm âm thầm kinh ngạc, mãi cho đến cuối cùng, đến giải thưởng cao quý nhất dành cho nữ ca sĩ, cũng chính là giải thưởng cho vị trí Nhất Tỷ trong giới Âm nhạc, khi MC đọc tên Lăng Mạt Mạt, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Ngay cả Lý Tình Thâm cũng phải giật mình.
Dù sao ban đầu Lăng Mạt Mạt đã phạm phải sai lầm lớn, rõ ràng đã hoàn toàn đánh mất cơ hội may mắn có được vị trí Nhất Tỷ trong giới Âm nhạc, hiện tại đột nhiên vị trí này lại vẫn thuộc về cô, mọi người dĩ nhiên đều kinh ngạc.