Edit: meoluoihamngu
Lý Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không hiểu giờ phút này trong lòng anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là không muốn nghĩ gì cả.
Anh vẫn cho là người đàn ông trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất.
Khi anh thấy cô nhón chân hôn Lục Niệm Ca, đầu óc anh chỉ còn lại trống rỗng.
Cũng không biết qua bao lâu, điện thoại di động của anh vang lên, anh cứng nhắc móc điện thoại di động ra, là tin nhắn của cô gửi đến, chỉ có ba chữ đơn giản: Thật xin lỗi.
Tay Lý Tình Thâm cầm điện thoại di động bắt đầu dùng sức.
Đến sân bay, Lý Tình Thâm lên phi cơ, quay về thành phố X.
Tần Thánh và Tô Thần thấy anh quay về một mình, kinh ngạc, im lặng không tiếng động hỏi tài xế đi cùng, tài xế lắc đầu nói không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đem những thứ anh ta thấy được nói cho Tô Thần và Tần Thánh nghe.
Tô Thần và Tần Thánh nghe xong, vẫy vẫy tay, đuổi người đi.Tô Thần và Tần Thánh rất thông minh, chỉ nghe tài xế miêu tả, liền suy đoán được đại khái.
Tô Thần mở miệng, hỏi: “Lục Niệm Ca ở cùng cô ấy sao?”
Lý Tình Thâm gật đầu một cái, không lên tiếng.
Bên trong nhà rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Lý Tình Thâm vẫn không nói gì như cũ, trong lòng lại nghĩ, là anh, anh sẽ làm như thế nào?
Ban đầu ở Lệ Giang anh nhìn thấy một màn kia, trong đầu rối loạn, mù mịt quay về thành phố X, anh tỉ mỉ suy nghĩ lại một lần nữa thời gian hai bọn họ tiếp xúc.
Anh không tin, trong lòng cô không có sự hiện hữu của anh.
Có lẽ cô cũng không thích anh như vậy, có lẽ cô vẫn còn yêu Lục Niệm Ca.
Bất luận là loại nào, anh nghĩ, lần này anh cũng không thể bị động.
Chuyện đến bước này, Lý Tình Thâm nghĩ, anh phải đi tiếp.
Nếu không anh chỉ có thể làm chính là đẩy mình vào chỗ chết.
Yêu sâu đậm mới cảm thấy trân quý.
Rất nhiều người không hiểu được quý trọng lúc ấy.
Chỉ có lúc mất đi, mới nhận ra, người không quan tâm nhất mới là trân quý nhất.
Nghĩ đến đây, Lý Tình Thâm bỗng dưng mở miệng, nói: “A Thần, đặt vé máy bay cho tôi, tôi muốn quay về Mĩ, ngày mai sẽ đi.”
Tần Thánh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tình Thâm, nghẹn ngào hỏi: “Cậu muốn bỏ đi sao?”
Yêu mười năm, mười năm yêu, cứ như vậy bỏ đi sao?
Nhưng mà, Tần Thánh nghĩ lại, lại cảm thấy, không bỏ thì phải làm sao? Không yêu chính là không yêu, Lý Tình Thâm mạnh hơn Lục Niệm Ca, nhưng trong mắt Lăng Mạt Mạt, người cô yêu mới là tốt nhất.
Vậy mà, Tần Thánh nghe được câu trả lời ngoài dự đoán: “Không, tôi chỉ muốn lui từng bước tranh thủ.”
Tần Thánh Tô Thần không hiểu.
“Mất đi mới biết quý trọng.” Lý Tình Thâm thản nhiên giải thích.
Thật ra thì anh không biết yên lặng lui ra khỏi cuộc sống của cô có bao nhiêu phần trăm tỉ lệ thành công, nhưng chỉ cần một phần trăm nhỏ nhoi, anh cũng vẫn muốn thử.
Ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến Lệ Giang, lại nhìn thấy người mình yêu ở cùng một chỗ với người đã từng yêu sâu đậm.
Đổi lại ai cũng cảm thấy mình hoàn toàn không có hi vọng.
Yêu mười năm, đổi lại là người nào, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đã sớm mệt mỏi ấy chứ?
Nhưng mà, người đàn ông này không có.
Ngược lại anh còn đang suy nghĩ làm sao để lấy lại được.
Người đàn ông này thì ra mạnh như thế, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không muốn buông tha. Thật ra thì bọn họ không biết, vứt bỏ so với truy đuổi còn đau hơn đau đến không muốn sống!