Thật trùng hợp, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp lại người hát rong trên đường thành phố X, đã từ biệt ngày đó.
Cậu ta nhớ rõ, ngày đó gặp cô gái kia, khi đó danh tiếng của cô đang ở đầu sóng ngọn gió, toàn thân cô buồn bã và cô đơn, cùng cậu ta đi bộ hát rong một buổi chiều, cùng cậu ta rất nhiều, cô nói chuyện giọng nhẹ nhàng lôi cuốn, không nói liên miên.
Nếu như không phải gió đêm thổi bay cái mũ của cậu ta, cậu ta cũng không biết âm thanh đó chính là cô gái rất đẹp trình bày ca khúc ( tha thứ).
Cậu ta những tưởng rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, giao tình nhạt như nước, vậy mà có ai ngờ thế nhưng lại thay đổi vận mệnh của cậu ta.
Cô là gì của cậu ta chứ?
Ừ, là nữ thần may mắn.
Nếu như không phải là cô, em gái của cậu ta cũng sẽ không được cứu chữa.
Vẫn luôn muốn có cơ hội đến gần cô nói lời cảm ơn, nhưng giữa cô và cậu ta có sự chênh lệch quá xa giống như không thể chạm tới, cũng không nghĩ đến thế nhưng có thể gặp lại cô một lần nữa, giữa Thành Cổ Lệ Giang xinh đẹp này.Cậu thanh niên trẻ tuổi đốt một điếu thuốc, lười biếng dựa cả người vào vách tường màu xanh hút thuốc, nhìn chằm chằm vào cô gái an tĩnh đọc sách.
Cô hôm nay lộ cả khuôn mặt ra ngoài, cậu ta mới phát hiện, thì ra cô là cô gái xinh đẹp tinh xảo như thế.
Người ta nói lệ Giang là đất diễm ngộ.
Xem ra, đây chính là diễm ngộ của cậu ta đi!
Lúc Lăng Mạt Mạt đọc xong quyển sách, đã là ban đêm, cô lười biếng cử động thân thể, giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm phong cảnh tuyệt đẹp ngoài cửa sổ người đến người đi, ánh mắt dần dần hoảng hốt.
Đã rời khỏi thành phố X bốn ngày rồi, cô ước chừng tắt máy cũng bốn ngày rồi, có chút không biết có ai tìm cô không.
Đáy lòng cô rõ, người kia là chỉ người nào.
Vốn là quên được người đó trong ngắn ngủi, nhưng giờ đây nỗi nhớ càng sâu sắc thêm.
Cô mang theo tầng tầng lớp lớp buồn bã và những vết thương chằng chịt.
Móc điện thoại trong túi ra, để trên tay chuyền chuyền thật lâu, rốt cuộc mới nhấn nút mở máy.
Sau khi mở máy rất nhiều tin nhắn được truyền đến, đều là nhắc nhở bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi từ số xxxx vào giờ này ngày này.
Điện thoại tích tích vang lên rất lâu mới yên tĩnh trở lại.
Đều là Lý Tình Thâm gọi đến.
Lăng Mạt Mạt không phân biệt được rốt cuộc cảm giác đáy lòng mình là như thế nào, cô lười biếng đặt điện thoại sang một bên, sững sờ ngây ngô, một lát sau điện thoại lại phát ra một giọng nói, Lăng Mạt Mạt hồi lâu mới cúi đầu xuống nhìn, là wechat.
Enson gửi đến, tin thứ nhất: “Em đang ở đâu?”
Sau đó là: “Có ở đây không?”
“ Tôi rất lo cho em.”
Lăng Mạt Mạt nhìn những dòng chữ này, chợt phát hiện hình như có chút bất đồng.
Nếu như trước đây cô nhìn thấy những thứ này, tự nhiên đáy lòng ấm áp, mặt mỉm cười, nhưng vào phút này, cô cảm giác vô vị tẻ nhạt làm sao?
Rõ ràng trong thời gian trước, khi cô đang rối rắm giữa hai người Enson và Lý Tình Thâm, tại sao bây giờ, cô thế nhưng phát hiện đáy lòng mình hình như đã dần dần mất đi thăng bằng ổn định rồi!
Rõ ràng là Enson vẫn chờ cô như ngày trước.
Cô đem toàn bộ hạnh phúc dưới đáy lòng mình vì mình tìm một cái cớ, nói cô cũng không phải cô thay lòng đổi dạ, chỉ là cô và Lý Tình Thâm xảy ra chuyện như thế, tâm tình khó tránh khỏi mất ổn định, có chút không kiềm chế được nỗi lòng.
Vậy mà cuối cùng vẫn phát hiện ra, cô không thể không thừa nhận can bản không cách nào lừa bản thân, vào giờ phút này, vị trí của Lý Tình Thâm trong lòng cô đã hơn hẳn Enson.