Ánh mắt Giản Thần Hi lạnh lẽo, ngoài miệng vẫn nhếch môi cười nói: “Được, cám ơn ngài, tôi biết rồi, hôm nào tôi mời ngài ăn cơm, hẹn gặp lại!”
Lục Niệm Ca đi Vân Nam, Lăng Mạt Mạt cũng đi Vân Nam, hai người bọn họ đều đi Vân Nam
Ánh mắt của cô ta dần dần trở nên lạnh xuống, nhưng tâm cũng đau, đau như có vạn tên xuyên vào tim vậy.
Lục Niệm Ca không trở về nhà cũng tốt, qua lại với những người phụ nữ khác cũng được, cô ta sẽ coi như là không khí, cũng sẽ không đau.
Nhưng duy chỉ có Lăng Mạt Mạt, cô ta lại có một loại bi thương hốt hoảng không nói được.
Cô ta nỗ lực nhiều năm như vậy, lục đục đấu đá, tính hết mưu lược, đến cuối cùng, cũng là nhân vật phụ.
Cô ta đã từng là người tình không thể lộ ánh sáng, cô ta là thoải mái làm bạn gái Lục Niệm Ca.
Hiện tại cô ta là vơ cưới hỏi đàng hoàng của Lục Niệm Ca, mà cô ta cũng là người tình của anh.
Thời điểm trước kia, cô ta hâm mộ Lăng Mạt Mạt, có thể quang minh chính đại có Lục Niệm Ca, yêu Lục Niệm Ca.
Bây giờ, cô ta vẫn hâm mộ Lăng Mạt Mạt như cũ, mặc dù cô ta quang minh chính đại có Lục Niệm Ca, nhưng cô ta không chiếm được tình yêu của anh.
Giản Thần Hi không nhịn được đau thương nghĩ, cô ta bỏ ra nhiều như vậy, rốt cuộc đổi lấy cái gì?
Cô ta vẫn cảm thấy mình rất quang vinh chói lọi, ép Lăng Mạt Mạt bi thảm như vậy, nhưng bây giờ, cô ta mới phát hiện, thật ra thì cô ta cũng bức mình đến tình cảnh hèn mọn đáng thương.
Rõ ràng cô ta có thể không cần như thế, bộ dạng cô ta đẹp như thế, cô ta cũng có nhiều người thích cùng theo đuổi, cô ta đều có thể giống như là công chúa kiêu ngạo, nhưng cố tình lại đi yêu Lục Niệm Ca, yêu đau đớn như thể tim bị đao cắt, yêu đến cô ta tan nát cõi lòng.
Quay đầu lại?
Căn bản Lục Niệm Ca vô tình với cô ta.
Trong nháy mắt Giản Thần Hi cảm thấy mình thật đáng thương!
Cô ta rất ít khóc, cô ta là một người phụ nữ cao ngạo sĩ diện như thế, vào giờ phút này, chỉ có một mình cô ta ở trong biệt thự, cuối cùng cô ta không thể nhịn được mà khóc .
Cô takhóc khóc, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, cô ta cứ bỏ qua cho Lục Niệm Ca thì tốt hơn, để cho anh đi theo đuổi hạnh phúc của mình, cô ta vì người đàn ông mình yêu mà thử cho anh chuyện mà lòng anh rất muốn.
Nhưng cô ta lại lại cảm thấy không cam lòng.
Tại sao cô ta lại phải để cho anh được vừa lòng đẹp ý chứ?
Trên cái thế giới này, người nào để cho cô ta vừa lòng đẹp ý đây?
Đúng vậy, cô ta không phải cái loại phụ nữ yêu đến vô tư đó, đem toàn bộ tất cả đau đều đớn nuốt vào trong lòng.
Mặc dù thật sự có yêu, có thể thay đổi được cái gì sao?
Anh không thương cô ta, vẫn sẽ không nhìn cô ta một cái.
Giản Thần Hi cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Lục Niệm Ca, lần này đã thông, tuy nhiên nó bị cúp, cô t không phục, vẫn gọi, lúc gọi tới lần thứ năm, cuối cùng thì Lục Niệm Ca nghe máy, giọng nói cũng không tốt hơn: “Làm sao?”
Giản Thần Hi nghe thế ba chữ này cảm thấy đặc biệt buồn cười, cô ta giễu cợt khẽ cười một cái, nói: “Lục Niệm Ca, anh thật giỏi, anh lại có thể mang theo Lăng Mạt Mạt trốn tới Vân Nam, anh có bản lãnh thì để hai người đừng có bao giờ trở lại!”
Lục Niệm Ca cảm thấy Giản Thần Hi không hiểu sao, anh ta cười lạnh một tiếng, nói: “Giản Thần Hi thần kinh cô có vẫn đề thì nên đi uống thuốc đi, bệnh ảo tưởng nên gặp bác sĩ, đừng gọi điện thoại giương oai cho tôi!”
“Lục Niệm Ca, anh đang nói tôi có bệnh thần kinh sao?” Giản Thần Hi cầm điện thoại di động, âm giọng nói tức giận hô: “Anh dám làm không dám nhận, Lục Niệm Ca, tôi thật sự coi thường anh, anh đừng cho là tôi không biết anhi Vân Nam, sau đó Lăng Mạt Mạt cũng đi Vân Nam theo anh!”