Edit: Ngọc Hân
“Bây giờ em chỉ cần dốc lòng cho việc chuẩn bị buổi biểu diễn của mình! Những chuyện khác không cần quan tâm, giờ ES chưa có năng lực xoay chuyển tình thế, anh sẽ nhấn mạnh bảo bọn họ tập trung nâng em lên. Tin anh đi, qua không bao lâu nữa trong giới âm nhạc em tuyệt đối sẽ đứng ở một vị trí không bị lung lay.”
Anh đã tính toán tương lai xong xuôi cho cô rồi.
Từ lúc theo anh đi làm, cô vẫn luôn khát vọng sẽ hoàn thành mơ ước của mình.
Nhưng anh hoàn toàn không biết, bây giờ chuyện khó hơn việc cô buông tha cho ước mơ của mình, chính là đối mặt với anh!
Cô không thể làm học sinh ở lại bên cạnh anh, mỗi một phút mỗi một giây đối với cô mà nói đều là lăng trì và đau khổ.
Thậm chí bây giờ đã nghiêm trọng hơn, tới mức đêm cô không ngủ được!Tiếp tục như vậy nữa cô tuyệt đối sẽ không cách nào khống chế được mình!
Cuối cùng Lăng Mạt Mạt vẫn mở miệng nói: “Thầy, xin lỗi em đã làm thầy thất vọng, em không thể làm theo lời thầy được! Em phải rút lui khỏi làng giải trí!”
Nhưng thật ra là cô muốn rời khỏi anh.
Tuy nhiên cô không muốn đổi nơi công tác, như vậy sẽ khiến anh tổn thương.
Cho nên cô chỉ có thể buông tha cho giấc mộng của mình.
“Nhất định phải thế?” Trên khuôn mặt Lý Tình Thâm hoàn toàn u ám, giọng anh lạnh như dao găm, bén nhọn và rét thấu xương: “Vậy thì cho anh một lý do phải rút lui khỏi làng giải trí!”
Anh biết âm nhạc là giấc mộng của cô, theo đuổi nhiều năm như vậy cô không thể nào vô duyên vô cớ buông tha giấc mộng của mình!
Huống chi nhiều năm như vậy, anh vì giấc mộng của cô sáng lập nhiều thứ như vậy, lại để cô lần nữa đứng trước mặt anh nói cô không không cần giấc mộng của mình nữa rồi!
Lăng Mạt Mạt vẫn cúi thấp đầu như cũ, suy nghĩ hồi lâu lại không nghĩ ra được một lý do, cuối cùng chỉ có thể im lặng không nói.
Cả người Lý Tình Thâm tức giận sắp nổ tung, giọng anh hàm chứa mười phần cứng rắn: “Ngẩng đầu lên nhìn tôi! Nói cho tôi biết lý do của em!”
Mười phần ra lệnh làm cho không ai có thể kháng cự.
Lăng Mạt Mạt chỉ có thể thuận theo ngẩng đầu lên, cô thấy đáy mắt Lý Tình Thâm vô cùng thất vọng. Cô biết anh vì cô bỏ ra rất nhiều, còn cô cuối cùng báo đáp anh lại là bỏ dở nửa chừng, thật sự đáng để anh thất vọng!
Nhưng quả thực cô không còn lựa chọn nào khác, ở nơi có anh cô hoàn toàn không cách nào sống bình thường được!
Tim cô như bị dao cắt, chỉ có thể lại một lần nữa mở miệng nói: “Rất xin lỗi!”
Rất xin lỗi?
Rõ ràng là nói xin lỗi nhưng hết lần này tới lần khác ba chữ đó lại có lực sát thương nhất.
Lý Tình Thâm cảm thấy cực kỳ châm chọc!
“Đừng nói xin lỗi với tôi! Lăng Mạt Mạt, em làm tôi quá thất vọng, có chuyện gì quan trọng hơn cả giấc mộng của em sao? Là có người ép em, vậy thì em có gì khó khăn hãy nói tôi biết để tôi giúp em giải quyết! Nói tóm lại, nói một câu tôi tuyệt đối sẽ không cho phép em buông tha giấc mộng của mình!”
Giải quyết? Giải quyết thế nào? Em thích anh, em còn thích một người khác nữa, em thấy rõ ràng sự chênh lệch giữa anh và em, không giây phút nào em ngừng rối rắm chuyện này, những thứ này em có thể nói cho anh biết được sao?
Lặng Mạt Mạt cười khổ, sau đó nhìn Lý Tình Thâm nhẹ giọng nói: “Thầy, coi như em xin thầy, để em rút lui khỏi làng giải trí đi!”