Hào Môn Sủng Hôn

chương 2: chuyện kết hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bà vú làm bữa sáng cho hai người Sở Nghiễm Ngọc, những người còn lại trong phòng khách chỉ còn lại ba người Sở Hạo, Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần.

Sở Nghiễm Ngọc cười nói với Tư Thần: "Tư tiên sinh vào phòng khách ngồi một lúc đi, vú sẽ làm xong bữa sáng nhanh thôi."

Tư Thần im lặng nhìn nụ cười trên mặt cậu, Sở Nghiễm Ngọc xoay người dẫn đường, ánh mắt anh lập tức trở nên phức tạp, thâm trầm.

Sở Hạo thấy Sở Nghiễm Ngọc dẫn người đi về phía phòng khách nơi mình đang đứng, cứ như nhìn thấy quỷ vậy, đột nhiên bật dậy từ ghế sa lông, chân chỉ bước nhanh vài bước đã tránh ra xa cậu, như thể đang tránh né vật gì đó bẩn thỉu lắm.

Lông mày Tư Thần nhíu lại ngay lập tức, liếc mắt nhìn Sở Hạo một cái.

chungtadeulahu.wordpress.com

Trong lòng Sở Hạo bây giờ đã sắp bị dọa chết, một người gã cho rằng đã chết, hơn nữa còn là tự tay gã giết chết lại đột nhiên xuất hiện trước mặt gã như vậy, gã cảm thấy không sợ hãi mới là có quỷ!

Sở Nghiễm Ngọc tựa như không hề nhìn thấy vẻ mặt của gã, mời Tư Thần ngồi xuống xong thì rót cho anh chén trà, cười híp mắt nói: "Còn phải cảm ơn Tư tiên sinh vừa nãy đã đưa tôi về đây, bằng không chắc tôi phải đi từ ngoại ô phía Tây về mất."

Sở Hạo vừa nghe thấy cậu nhắc tới ngoại ô phía Tây thì trong lòng liền run lên, ngoại ô phía Tây không phải là nơi gã đã giết chết Sở Nghiễm Ngọc tối qua sao?!

Nói tới chuyện này Tư Thần rất nghi hoặc, "Sao em lại đi một mình tới ngoại ô phía Tây, còn không lái xe ra ngoài nữa."

chungtadeulahu.wordpress.com

Trong lòng Sở Hạo liền bị dọa sợ tới sắp chết, tay chân đều run rẩy, nhưng cũng không dám biểu lộ ra điều gì, còn nhất định phải làm rõ xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, gã cứng đờ người đứng một bên nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng lại thầm nói, bây giờ là ban ngày, ánh sáng mặt trời chói như vậy, cho dù Sở Nghiễm Ngọc có là ác quỷ chắc chắn cũng không có sức lực đâu mà tìm gã báo thù!

Sở Nghiễm Ngọc nghe được câu hỏi của Tư Thần lại khá là tự nhiên, "Ai, lại nói tôi cũng thật là xui xẻo, xảy ra tai nạn giao thông ở đó, cũng may tôi trốn nhanh, bằng không sẽ phải rơi xuống nước cùng ô tô rồi, có điều xe thể thao loại mới tôi vừa mới mua cứ vậy mà bị hỏng, thật đáng tiếc." Cậu nói tới đây liền đầy mặt đau lòng, dù sao ai cũng biết đại thiếu gia nhà họ Sở thích sưu tầm đủ loại đồ quý giá, xe thể thao đương nhiên cũng là một trong số đó.

Tư Thần nhìn thật sâu vào mắt cậu, nói: "Tôi mua một chiếc khác tặng em."

chungtadeulahu.wordpress.com

Khi anh thốt ra những lời này, bầu không khí giữa hai người liền có chút ám muội, dù sao cha Sở cũng đang bàn bạc vấn đề kết hôn giữa hai người với Tư Thần, Tư Thần nói lời này thấy thế nào cũng giống như đang tán Sở Nghiễm Ngọc vậy.

Sở Nghiễm Ngọc cười cười, không nói gì, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

Bầu không khí giữa hai người bên này ám muội, nhưng Sở Hạo bên kia đã sắp bị dọa chết, ngoại ô phía Tây, tai nạn xe... những thứ này tối qua gã đều đã thấy tận mắt! Điểm khác duy nhất chính là Sở Nghiễm Ngọc không chết, cậu chưa chết! Hoặc nên nói cậu thật sự đã chết rồi, nhưng giờ lại sống lại!

Sở Hạo sợ tới lạnh buốt tay chân rồi lại như nhũn cả người ra, nhưng cũng không dám biểu hiện ra bất cứ điều gì, gã biết một khi mình lộ ra tâm tình không bình thường, những người khác nếu không phải sẽ biết được dự định muốn giết chết Sở Nghiễm Ngọc của gã thì cũng chính là coi gã như bị bệnh tâm thần mà đưa vào trong bệnh viện!

chungtadeulahu.wordpress.com

Bà vú rất nhanh đã làm xong bữa sáng, bưng tới, là cháo ngô mà Sở Nghiễm Ngọc thích, ngô thơm ngọt dùng nấu cháo chính là những bắp ngô bà vú vừa mới ra sau tòa nhà hái về nấu. Nhà cũ của nhà họ Sở đã định cư lâu năm ở Lan thành, có một kiến trúc lớn ở nơi này, nhưng diện tích của vườn hoa sau nhà cũng rất rộng, gọi là trang viên lớn cũng không phải là nói quá lời, Sở Nghiễm Ngọc từ nhỏ đã khá kén chọn, cậu lại rất thích thức ăn sạch từ thiên nhiên, bà vú thương cậu từ nhỏ đã mất mẹ, liền trồng một chút cây rau thực vật các loại trong vườn hoa sau nhà, trồng cho cậu các loại thức ăn mà cậu thích, bởi vậy chỉ cần Sở Nghiễm Ngọc muốn ăn gì, bà đều có thể thỏa mãn cậu rất nhanh.

Tư Thần cảm ơn bà vú, bưng cháo tới ung dung thong thả ăn, vừa ăn vừa nhìn Sở Nghiễm Ngọc. Sở Nghiễm Ngọc rõ ràng rất thích những món ăn thiên nhiên thơm ngọt này, tuy ăn rất tao nhã nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, Tư Thần không thích món ăn thanh đạm lại hơi ngọt thế này, nhưng hai mắt vẫn luôn dính trên người Sở Nghiễm Ngọc, không ngờ một chút cũng không ghét bỏ ăn sạch cháo.

chungtadeulahu.wordpress.com

Có điều suy nghĩ làm ông già say này của anh, có lẽ cũng chỉ trong lòng anh là rõ nhất.

Bà vú ở bên cạnh nhìn tương tác giữa hai người họ, trong lòng cực kì lo lắng, Tư Thần này thoạt nhìn rất có ý với thiếu gia Nghiễm Ngọc, đôi mắt nhìn mà gần như đã không thể dứt ra được nữa rồi, nói anh không có ý chắc cũng chẳng ai tin, nhưng thiếu gia Nghiễm Ngọc cậu ấy...

Bà vú thở dài thườn thượt trong lòng, xoay người mới thấy Sở Hạo vẫn đang cứng đờ người đứng một bên, vẻ mặt biến ảo không ngừng, không biết là đang nghĩ gì, trong lòng hết sức khó xử, bà mau chóng đi tới hỏi: "Đại thiếu gia đã ăn sáng chưa? Có cần tôi đi làm bữa sáng cho cậu không?"

Sở Hạo vốn đã bị Sở Nghiễm Ngọc chết đi sống lại dọa sợ, giờ bà vú đột nhiên đứng cạnh nói chuyện với gã, gã sợ tới mức tim đập thình thịch suýt chút nữa đã vọt lên tới tận họng, sắc mặt tái nhợt, trên mặt bị dọa tới vã cả mồ hôi, nhất thời thẹn quá hóa giận, gã trừng mắt với bà: "Bà lại gần như vậy làm gì?! Muốn hù chết bổn thiếu gia hay sao?!"

chungtadeulahu.wordpress.com

Bà vú đầy mặt vô tội nhìn gã, rõ ràng bà đã cách ra xa tận mấy bước để nói chuyện rồi có được không vậy, người hầu nhà họ Sở đều rất hiểu quy củ.

Lúc này Sở Nghiễm Ngọc mới ngẩng đầu nói với bà vú: "Vú đi nghỉ ngơi một chút đi, có việc gì cứ bảo mấy người Tiểu Lệ đi làm, vú cũng lớn tuổi rồi, đừng bận tâm tới nhiều chuyện như vậy."

Sở Hạo sao có thể không hiểu cậu đang cố tình lờ gã đi, nếu là trước đây với tính cách đó của gã, chắc chắn đã sớm nhảy dựng chửi ầm lên, nhưng bây giờ Sở Nghiễm Ngọc trong mắt gã không khác gì yêu ma quỷ quái lắm, ngay cả nhìn thẳng cậu gã cũng sợ bị hút mất dương khí, ngoài mạnh trong yếu, gã cả giận hừ một tiếng, xoay người chạy thẳng ra sân sau.

Bà vú nhìn bóng lưng Sở Hạo chạy đi, lại nhìn Sở Nghiễm Ngọc, rồi thở dài. Bà quả thực có chút thiên vị Sở Nghiễm Ngọc, dù sao cũng là đứa nhỏ mình đã nhìn lớn lên, hơn nữa từ nhỏ Sở Nghiễm Ngọc đã rất ôn hòa với những người làm như họ, lớn lên ưa nhìn, trước giờ cũng chưa từng vô duyên vô cớ nổi nóng với họ, so với Sở Hạo với mới tới đã vênh mặt hất hàm sai bảo, thì trong lòng mọi người càng thích ai hơn đã không cần phải nói.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần ngồi trong phòng khách một lúc, cha Sở Sở Gia Đức bỗng về nhà, lão thấy Tư Thần cũng hơi bất ngờ. Sở Gia Đức bây giờ là người nắm quyền của nhà họ Sở, mà nhà họ Sở lại là một gia tộc có xí nghiệp lớn, người trong dòng họ rất nhiều người đều làm việc trong tập đoàn, nhiều người quản lý nhiều sản nghiệp, thế nên dù lão là người nắm quyền nhưng dù là ở trong gia tộc hay là ở trong công ty thì đều bị kiềm chế lại không ít.

Sở Gia Đức thấy Tư Thần tới nhà, có vẻ rất hưng phấn, nói: "Tư Thần tới đấy à, bác đang định bảo người tới bàn bạc chuyện kết hôn giữa cháu và Nghiễm Ngọc đây, cháu đã tới đây rồi thì càng tốt, chúng ta tự mình bàn trước cũng tốt hơn, chờ tới khi chắc chắn mọi chuyện rồi, các hạng mục công việc cụ thể cứ sắp xếp mấy người ở dưới thực hiện là được."

Tư Thần nghe vậy không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Sở Nghiễm Ngọc theo phản xạ, như chỉ sợ cậu sẽ không vui.

chungtadeulahu.wordpress.com

Sở Nghiễm Ngọc lại chỉ cười cười, "Hai người nói chuyện đi, con còn có chút việc, về phòng trước." Cậu vốn từng là con trai duy nhất của Sở Gia Đức, cũng là người thừa kế chính quy của nhà họ Sở, đương nhiên cũng có tòa nhà và sân riêng của mình trong trang viên lớn nhà họ Sở.

Trong lòng Tư Thần thực ra không cam nguyện lắm, nhưng anh vẫn luôn biết chuyện kết hôn giữa Sở Nghiễm Ngọc và mình không phải là ý muốn của cậu, Tư Thần căn bản không dám cưỡng cầu cậu ở lại.

Sở Gia Đức lại cười ha ha, nói: "Nhìn thằng bé xấu hổ kìa... chúng ta đừng quan tâm tới nó nữa, tới thư phòng của bác nói chuyện nhé?"

Tư Thần đành phải thu hồi lại sự không cam lòng của mình, gật đầu với lão, "Được."

Sở Nghiễm Ngọc rời khỏi đại sảnh nhà chính, khuôn mặt mới vừa rồi còn đeo nụ cười mỉm đã lập tức trở nên âm trầm, chẳng qua bởi trong vườn hoa có hai hầu gái đang đi tới, sắc mặt vừa rồi còn âm trầm của cậu đã biến mất không còn tăm hơi trong chốc lát, mỉm cười chào hỏi hai hầu gái trẻ tuổi.

chungtadeulahu.wordpress.com

"Thiếu gia Nghiễm Ngọc, tối qua không thấy cậu về, có phải là đã ra ngoài chơi không?" Các hầu gái trẻ tuổi không hiểu rõ chuyện trong nhà họ Sở lắm, chỉ biết qua loa rằng thời gian trước Sở Gia Đức và Sở Nghiễm Ngọc đã làm giám định cha con, cho ra kết luận hai người không phải là cha con ruột, các hầu gái vốn bình thường cũng hay nói chuyện trêu đùa với người thiếu gia Sở Nghiễm Ngọc bình dị gần gũi này, quan hệ rất không tệ, nghe được tin này, trong lòng đều thấy đau xót thay cậu, thế nên sau này mỗi lần nói chuyện sẽ đều chủ động tránh né chuyện kia đi, nói tới một vài chuyện vui vui.

"Thôi đừng nói nữa, hôm qua tôi xui xẻo chết lên được, xe xảy ra tai nạn bị rơi xuống sông, cơ mà may tôi thần dũng đã nhảy ra ngoài từ trước rồi." Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt nhìn hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nói chuyện sinh động như thật, cả hai cô đều bị cậu chọc cười.

"Trời ạ, đáng sợ như thế sao, vậy cậu không sao chứ?"

chungtadeulahu.wordpress.com

"Không sao cả, không phải tôi vẫn còn đang đứng đây nguyên vẹn hay sao?"

Ba người nói đùa trêu nhau một lúc, Sở Nghiễm Ngọc một mình đi về phía tòa nhà của mình.

Sở Hạo được Sở Gia Đức đưa về nhà họ Sở, hai ngày nay cũng đã sai người dọn sạch một tòa nhà, để cho đứa con trai đã xa nhà nhiều năm cuối cùng cũng đã tìm được về này ở trong đó, bày tỏ tình thương của cha cho gã thấy.

Vị trí tòa nhà của gã cũng rất tốt, đằng sau có một hồ nước nhỏ trong trẻo xinh đẹp, bên cạnh còn có một thảm cỏ lớn với các loại cây ăn quả tô điểm, ở trong tòa nhà, có thể thấy được phong cảnh từng mùa khác nhau.

Chuyện duy nhất không được tốt chính là bên kia hồ nước nhỏ cũng có một tòa nhà tinh xảo xinh đẹp, mà người ở trong tòa nhà kia chính là Sở Nghiễm Ngọc.

chungtadeulahu.wordpress.com

Bây giờ toàn thân Sở Hạo đều đang hoảng loạn, gã vốn là kẻ vô thần không tin trên đời có ma quỷ, cảm thấy người chết rồi là có thể giấu được bí mật kia, cũng có thể giải được mối hận, nhưng bây giờ thấy Sở Nghiễm Ngọc sống sót trở lại... trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ dự định của gã đều rối loạn hết cả lên, gã nên làm gì, lại đi giết người thêm lần nữa?!

Gã ngồi trước cửa sổ, thấy một mình Sở Nghiễm Ngọc quay về tòa nhà của mình, gã đột nhiên cảm thấy rất sợ, người kia tối nay có thể nào sẽ lội nước tới lấy mạng gã không đây?!

Sở Nghiễm Ngọc quay về tòa nhà của mình rồi cũng đang ngẩn người, thực ra chính bản thân cậu cũng không rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mình, cảm giác đáng sợ khi sinh mệnh bị đoạt đi tối qua vẫn còn nguyên vẹn trong người, nhưng sáng sớm hôm nay khi mặt trời mọc, không ngờ cậu lại tỉnh lại, còn phát hiện mình không bị làm sao cả, quần áo trên người cũng không bẩn hay bị rách...

chungtadeulahu.wordpress.com

Vậy tất cả những việc này rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?! Mọi chuyện tối qua đều là do cậu nằm mơ?

Không, tuyệt đối không phải, khuôn mặt cậu âm trầm, lập tức phủ định nghi ngờ này, tối qua cậu nhớ rõ toàn bộ mọi chuyện, rõ ràng tới mức cậu hận không thể tự tay xé nát tên Sở Hạo này ra thành từng mẩu vụn!

Nhưng lí trí lại nói cho cậu biết, bây giờ cậu vẫn còn đang sống sờ sờ, giết chết Sở Hạo, vậy cậu sẽ trở thành hung thủ giết người thật sự, đây tuyệt đối là mất nhiều hơn được!

Sở Nghiễm Ngọc xoa xoa huyệt thái dương một hồi, trong đầu rất loạn, giơ tay mở cửa sổ muốn hóng gió một chút để có thể bình tĩnh lại, bỗng lại thấy ngoài tòa nhà có một người đàn ông đang đứng, người đàn ông kia còn đang ngẩng đầu nhìn lên tầng.

Truyện Chữ Hay