Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
------
Âm thanh của violin khi thì uyển chuyển, khi thì cao vuốt, làm cho nốt nhạc nhẹ nhàng nhảy nhót trong không khí, mà trên đàn dương cầm, lại làm cho nốt nhạc dễ nghe linh động giống như gợn sóng mở ra, chui vào trong lòng mỗi người.
Dưới ánh đèn, bóng dáng mùa thu tao nhã cao ngất, mái tóc dài theo nhịp điệu của âm nhạc mà nhẹ nhàng bay lên, mà ngón tay thon dài của Phương Dữ nhảy lên phím đàn, anh vẫn cao ngạo, lại tao nhã, hai người bọn họ hòa tấu giai điệu duyên dáng động lòng người, đối với người nghe mà nói tuyệt đối là một hồi hưởng thụ.
Một khúc xong, tiếng vỗ tay dưới đài thật lâu không dứt.
Mạt Lị vỗ vỗ vai Thu Bạch Bạch , "Cậu định thua cậu ta sao? ”
"..." Thu Bạch Bạch ném bản thảo trong tay, hùng hổ nói: "Thua ai cũng không thể thua cậu ta! ”
Sau khi người dẫn chương trình hoàn thành chương trình, cô bước lên sân khấu như một người ăn mặc rất đẹp.
《Nhật ký phiêu lưu của công chúa và hoàng tử 》 vừa mở đầu, chính là kể về công chúa sống trong lâu đài buồn chán chính mình không có cuộc sống tự do, sau đó nàng gặp được hoàng tử mạo hiểm chung quanh, trong mấy vở kịch này, Mạt Lị không cần lên sân khấu.
Phương Dữ đi xuống vừa trở lại chỗ ngồi, liền bị Minh Lại trêu chọc: "Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng đánh đàn, kỹ nghệ của cậu còn chưa bị dột."
"Hừ, cũng không nhìn xem tiểu gia ta là ai." Phương Dữ có thâm ý liếc Đường Nhiễm Mặc một cái, "Tiểu gia ta không giống người nào đó, vì làm gian thương đếm tiền tốt, ngay cả một đôi tay của mình học qua cái gì cũng quên. ”
Đường Nhiễm Mặc nhìn không chớp mắt, "Mặt gian thương, ít nhất sẽ không biến thành bảng màu."
“Đường Nhiễm Mặc, cậu! Người bước lên sân khấu bỗng nhiên Phương Dữ dừng lại.
Cô gái mặc trang phục công chúa! Không phải là người cô gái điên làm cho cuộc sống của hắn bị bôi nhọ vết nhơ sao!?
Thu Bạch Bạch giống như là không cảm nhận được dưới đài có một ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm mình, dựa vào nguyên tắc nhất định không thể thua thu, cô diễn cực kỳ đầu nhập. Chu Lạc và cô, tuấn nam mỹ nữ, trong mắt khán giả cũng rất đẹp mắt.
Cuối cùng, hoàng tử và công chúa đã trải qua tất cả các loại nguy hiểm, tình cảm của họ nhanh chóng nóng lên, nhưng đến cảng, ví của hoàng tử đã bị đánh cắp, hắn để lại công chúa ở cảng, tự mình đuổi theo kẻ trộm, Mạt Lị đã xuất hiện vào thời điểm này.
"Công chúa điện hạ xinh đẹp, mỹ mạo của ngươi giống như hoa hồng dưới ánh mặt trời, trắng thuần khiết, đỏ chói mắt, ta chân thành mời ngươi đến thuyền của ta làm khách." Mạt Lị nâng một bàn tay Bạch Bạch lên, in một nụ hôn trên mu bàn tay cô.
Động tác này, cô học Đường Nhiễm Mặc.
Đường Nhiễm Mặc ở dưới đài hơi cong khóe mắt.
Công chúa tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng có lòng phòng bị, nàng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi theo người xa lạ, lúc này vua hải tặc lộ ra bộ mặt vốn có của hắn, ra lệnh cho thuộc hạ đem công chúa mạnh mẽ trói lên thuyền.
Giờ phút này cảnh tượng lại chuyển biến, phía sau là cảnh thuyền, Mạt Lị cùng Thu Bạch Bạch đứng trên "thuyền", hai người chờ hoàng tử đến cứu công chúa như đã hẹn.
"Công chúa xinh đẹp, còn đang vọng tưởng hoàng tử của ngươi sẽ cứu nàng ra ngoài sao? Vua hải tặc trung thực như ta có thể đảm bảo với nàng rằng ngay cả khi hắn đến, hắn sẽ không phải là đối thủ của ta, ta là nam nhân mỹ mạo và mạnh mẽ nhất trên thế giới, và nàng là người nữ nhân tốt nhất trên thế giới, có lẽ nàng nên xem xét, để ta bên cạnh nàng suốt đời."
Tay Mạt Lị nắm cằm Thu Bạch Bạch , khóe miệng lộ ra một nụ cười tà.
Đây cũng không phải là Đường Nhiễm Mặc dạy cô!
Ngay từ lúc diễn tập, Thu Bạch Bạch đã được chứng kiến kỹ năng trêu chọc của Mạt Lị, cho nên cô rất tự nhiên né tránh tay cô, đọc lời thoại nói: "Hèn hạ vô sỉ, dùng ta uy hiếp hoàng tử, cho dù ngươi thắng, cũng là một trò cười."
"Cái này không cần công chúa lo lắng, thành vương bại khấu, sử sách biên soạn từ trước đến nay là quyền lợi của người thắng, nàng cảm thấy ta nói đúng không?"
Lúc này ánh đèn biến ảo, hoàng tử hiên ngang xuất hiện, "Vua hải tặc, buông công chúa ra!"
"Muốn ta buông công chúa ra, thắng ta trước rồi nói sau."
Một lời không hợp, hai người liền rút kiếm đánh nhau, bất quá chỉ là chiêu thức hào nhoáng mà thôi, rất nhanh vua hải tặc liền thua hoảng tử, ngã xuống biển.
Thật ra, Mạt Lị ngã xuống đệm phía sau "con tàu", nhưng khán giả không thể nhìn thấy cô.
Hoàng tử rốt cục cùng công chúa gặp lại, khi màn hình một lần nữa kéo lên, Mạt Lị đứng lên chạy xuống sân khấu.
Minh Lại vuốt cằm chân thành bình luận: "Cô bé đóng vai công chúa, rất đáng yêu nha."
“Đáng yêu cái rắm!” Phương Dữ lập tức xù lông, anh xoa xoa nắm đấm, "Nữ nhân điên kia, dám văn chương trên mặt tiểu gia, nhưng ngàn vạn lần đừng để tôi bắt gặp."
"Vậy không nói đến tiểu nha đầu này diễn công chúa này, a, cô gái đóng vai vua hải tặc kia cũng rất đẹp nha, con bé không phải là cháu gái bảo bối của tổng giám đốc Đường chúng ta sao?"
Phương Dữ nghiến răng nghiến lợi, "Đó là cháu gái tôi!"
"..." Được rồi, nói như thế nào cũng nói không đúng, Minh Lại dứt khoát câm miệng.
Khác với bộ dáng đại động can hỏa của Phương Dữ, Đường Nhiễm Mặc ở bên kia thật sự là một bên thong dong.
...
-------
-------------------
Góc Editor: Tớ dịch nhanh truyện này í, có lẽ sẽ có nhiễu lỗi nên mọi người đóng góp nhẹ nhàng nhé!!!
Mọi người nhớ ủng hộ quyển 《Không thể trông mặt mà bắt hình dong》 tớ edit nhé, cảm ơn cả nhà!!!
│〇´`|人|´ε`●|