Editor: Phong Quang
Người giúp việc đúng giờ đến chung cư nấu ăn, lúc này được yêu cầu làm tất cả món ăn đều thanh đạm, Mạt Lị vừa bị thương không thể ăn thịt cá.
Ăn cơm xong Mạt Lị lên tiếng xin phép rời bàn ăn đi đến phòng tắm tắm rửa, Đường Nhiễm Mặc ngồi trên sô pha xem báo chí tùy ý "Ừ" một tiếng.
Ngay lúc này vang lên tiếng chuông cửa chính.
Đường Nhiễm Mặc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhìn thời gian cũng đoán được là ai, anh buông tờ báo đứng dậy đi ra mở cửa, người đứng ngoài cửa đúng là thư ký của anh Thẩm Thiên Thu.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài cần."
"Vất vả."
Vì bận rộn xử lý tang sự của vợ chồng Tiêu thị, Đường Nhiễm Mặc đã vài ngày không giải quyết công việc ở công ty, không thể lại trì hoãn không làm như thế nữa, ngày nghỉ đối với người công tác cuồng như anh mà nói là một chuyện khó khăn.
Thẩm Thiên Thu vô cùng lo lắng lái xe chạy đến nơi đây, không nghĩ tới Tổng giám đốc khách khách khí khí kéo anh ta đi vào nghỉ ngơi một chút, anh ta đang định cáo từ, đột nhiên thấy bóng dáng trong phòng, lời nói đến khóe miệng bị anh ta mạnh mẽ nuốt xuống.
Anh ta nhìn vị thiếu nữ vừa xuất hiện mặc váy trắng nhỏ, lại nhìn nhìn Đường Nhiễm Mặc, đỡ đỡ mắt kính rơi xuống.
Tổng giám đốc anh ta luôn luôn không gần nữ sắc, hai mươi tám năm cũng không có phụ nữ bên người, từng có giới truyền thông suy đoán anh có khuynh hướng đồng tính luyến ái hay không, còn đặt mục tiêu hoài nghi trên người Thẩm Thiên Thu anh ta, kết quả người ta muốn chơi trò khẩu vị nặng!
Cô gái này thoạt nhìn còn chưa trưởng thành...
Thẩm Thiên Thu ở trong lòng yên lặng nói thầm mấy chữ, phát cuồng.
Đường Nhiễm Mặc hiển nhiên cũng ý thức được anh ta suy nghĩ đến xuất thần, anh quay đầu lại mắt nhìn tới thiếu nữ đi ra từ phòng tắm, lại lấy ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Thẩm Thiên Thu.
Thẩm Thiên Thu lập tức cảm thấy thần kinh căng chặt, vội nói: "Tổng giám đốc yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!"
"Vị này chính ta?" Mạt Lị từ sau lưng Đường Nhiễm Mặc nhô ra đầu nhỏ, tóc cô còn đang ướt, dính dính dán ở trên mặt, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
"Xin chào, tôi là thư ký Tổng giám đốc, Thẩm Thiên Thu." Anh ta đứng lưng thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn mang cười nhẹ, văn nhã có lễ.
Mạt Lị đối với anh ta cảm giác không tệ, cô cũng mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Tiêu Mạt Lị."
Thẩm Thiên Thu đang tươi cười bổng cứng đờ.
Trong mắt Đường Nhiễm Mặc chợt lóe một đạo ánh sáng, nhìn bộ dáng người khác kinh ngạc đến ngây người... Không thể không làm anh có cảm giác cân bằng một cách quỷ dị.
Khi anh mới gặp Mạt Lị cũng không thể tin tưởng.
Thẩm Thiên Thu mau chóng thu lại ánh mắt luống cuống nhìn về phía Tổng giám đốc, tổng, tổng, Tổng giám đốc... Ngài sẽ không phải không muốn đối mặt với vị Hỗn Thế Ma Vương kia mà tìm về một nữ sinh lớn lên có khuôn mặt giống nhau chứ!?
Làm việc ăn ý nhiêu năm, Đường Nhiễm Mặc tự nhiên đọc đã hiểu ánh mắt anh ta, anh cười lạnh một tiếng, lôi kéo tay nhỏ Mạt Lị lui về sau một bước, "Bang" một tiếng đóng cửa lại.
"Chúng ta... Thực sự không cần mời anh ta vào ngồi ngồi sao?"
Anh nheo lại đôi mắt "Cháu thích anh ta?"
"Anh ta thoạt nhìn khá tốt nha... " Cô ở trong ánh nhìn chăm chú của anh thanh âm càng ngày càng nhỏ.
"Tiêu Mạt Lị, cháu bây giờ còn là học sinh, không cho phép yêu sớm."
Trong mắt Mạt Lị xẹt qua tia vô ngữ "Yêu sớm cái gì nha... Cháu chẳng qua là cảm thấy anh ta là thư ký của chú, khó được tới đây một lần, chúng ta hẳn là tiếp đãi anh ta tốt một chút mới tốt."
Đây là vấn đề lễ phép cơ bản.
Quan trọng là Đường Nhiễm Mặc hoàn toàn không có cái gọi là lễ phép cơ bản.
Anh hơi hơi ngừng lại, bổng nhiên cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, nhưng anh không phải là người sẽ nhận sai "Ngủ trước giờ rưỡi, không được thức đêm."
Nói xong, anh cầm theo tài liệu đi vào thư phòng.
Mạt Lị suy nghĩ, cô giống như không chỉ nhiều hơn một người chú, còn nhiều hơn một lão ba đến quản giáo cô.
Đường Nhiễm Mặc tuy rằng thích tỏ ra độc tài, nhưng anh cũng là một người trọng lời hứa đáng tin.
Ngày hôm sau Đường Nhiễm Mặc lái xe mang theo Mạt Lị đi đến trung tâm thương mại, rất lớn, mọi thứ bên trong thoạt nhìn vô cùng... Không thích hợp.
Giám đốc nhận được tin Đường Nhiễm Mặc tới, lập tức mang theo khuôn mặt tươi cười sáng lạn lại đây tiếp đón.
"Tổng giám đốc Đường, xin hỏi ngài cần gì?"
Đường Nhiễm Mặc kéo thiếu nữ đi theo sau lưng lên phía trước "Mua quần áo cho cô ấy."
Giám đốc là loại người ra sao, nhìn thấy vị Tổng giám đốc Thịnh Thế mặt lạnh không gần nữ sắc dẫn theo một cô gái... Còn là một vị nữ sinh lại đây, suy nghĩ trong lòng xoay lại chuyển liên tục, tươi cười hiểu rõ vài phần "Tiểu thư mời đi theo tôi, chỗ chúng tôi có rất nhiều quần áo xin đẹp đáng giá để cô lựa chọn."
"Được, cảm ơn." Mạt Lị có chút chống đỡ không được một người đàn ông trung niên đối với mình trưng ra khuôn mặt tươi cười nở rộ như cúc hoa.
Cô đi theo vị giám đốc kia, quay đầu nhìn Đường Nhiễm Mặc không nhanh không chậm đi sau lưng cô, mới yên tâm một đường đi lên tầng hai.
Đường Nhiễm Mặc chú ý tới hành động mờ ám của cô, cũng có thể cảm nhận được cô ỷ lại cùng lệ thuộc mình, trong lòng có cảm giác khó có thể miêu tả.
Đồ trưng bày ở tầng hai càng quý gia hơn tầng một.
Cô tùy tay cầm lên thẻ giá treo trên quần áo nhìn nhìn, vừa nhìn chính là bốn vạn (), cô cảm thấy nới này không phải quần áo, mà là vàng.
() Nguyên văn là linh, ss tra không biết là bao nhiêu nên dựa vào cảm giác để vạn sẽ hợp lý hơn.
"Tiểu thư tùy tiện nhìn xem, thích quần áo nào có thể đến phòng thử đồ mặc thử."
"Được... Tôi trước hết nhìn xem một chút."
Mạt Lị lén lại kéo Đường Nhiễm Mặc đến một bên nhỏ giọng nói: "Đồ ở chỗ này quá đắt."
"Còn tạm."
"Cháu cảm thấy tùy tiện lấy một món đều bằng học phí một năm đó."
"Một năm học phí của cháu là vạn."
"..."
Đường Nhiễm Mặc nhìn cô vẻ mặt không nói gì hồi lâu, tâm tình khó được sung sướng vài phần, bất quá trên mặt anh vẫn là hờ hững trước sau như một nói: "Yêu thích cứ cầm lấy, tôi trả tiền."
Mạt Lị tim đập lỡ một nhịp.
Người đàn ông có hai thời điểm có sức hấp dẫn nhất, một là ngay thời khắc bạn gặp nguy hiểm xuất hiện, hai chính là lúc nói cho bạn mua mua mua, tùy tiện có thể mua.