Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ truyenwiki.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
____
Tuyết rơi mấy ngày, ngày hôm nay Vu Hiểu Hiểu kết hôn thời tiết rốt cuộc cũng trong lành.
Trời xanh trong vắt, đám mây dày đặc trắng bồng bềnh lơ lửng như những đám bông, mặt trời được treo lủng lẳng trên kia tỏa ra ánh sáng và nắng nóng mang tính tượng trưng.
Tối hôm qua cô cứ lăn qua lộn lại mãi không tài nào ngủ ngon được, làm hại Hạ Nam Phương cũng mất ngủ theo cô.
Người con gái trong lòng cứ như cá mất nước, lật qua lật lại không ngừng.
Lý Nhiễm thức dậy trời còn chưa sáng, Hạ Nam Phương bị động tĩnh của cô làm cho nhíu mày, ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt buồn bực khi vừa tỉnh ngủ nhìn chằm chằm Lý Nhiễm: "Sao em thức sớm quá vậy?"
Lý Nhiễm bò khỏi giường, mở tủ lấy hộp quà ra, Vu Hiểu Hiểu kết hôn cô tặng một bộ lắc vàng với tiền lễ vạn nhân dân tệ.
(Tiền lễ (礼金): là món sính lễ cưới tượng trưng cho việc thách cưới của nhà gái đối với nhà trai. Mình cũng hỏi mấy người bạn người Trung của mình bảo giống như của hồi hôn mà nhà gái dành tặng cho cô dâu vậy á. Mình cũng hỏi luôn là vì sao lại tặng con số . Nó có ý nghĩa gì không thì họ bảo không có gì, mình để ý thấy tác giả đơn thuần là thích số thôi. )
Là quà của riêng cô không bao gồm Hạ gia vào đó.
Lần trước Ôn Trường Ninh kết hôn cô không tham dự được cho nên lần này cô vô cùng xem trọng.
Tối hôm qua cô suy nghĩ cả đêm: "Anh nói xem em biếu tiền nhiêu đây đủ không?"
Hạ Nam Phương: "Đủ."
Anh híp mắt, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường: "Mới có giờ thôi, ngủ thêm một lát đi." Nói xong anh duỗi tay ôm người vào lòng lại bị cô tránh đi.
Cô xuống giường lấy bao lì xì ra lại bỏ thêm một vạn vào đó.
Bao lì xì bị nhét tiền đến căng đầy như muốn rách ra, muốn dán lại cũng không được. Có chút phiền muộn: "Không nhét được nữa rồi."
Hạ Nam Phương nằm trên giường, bộ dạng rối rắm của cô làm anh buồn cười: "Em chuyển khoản cho cô ấy không phải là được rồi sao? Muốn chuyển bao nhiêu thì chuyển."
Lý Nhiễm lắc đầu: "Đưa bao lì xì căng phồng cho cô dâu là thể hiện khí thế, tỏ vẻ rằng bạn thân rất xem trọng cậu ấy, hơn nữa em đại diện cho người nhà mẹ đẻ của Hiểu Hiểu, khí thế không thể thua được."
Thấy Lý Nhiễm vẫn còn nhét tiền vào bao lì xì, Hạ Nam Phương duỗi tay qua quấy rối: "Đừng nhét nữa, ngủ đi."
Lý Nhiễm rãi tiền lên giường ngủ đếm đếm, Hạ Nam Phương lại có thói ở sạch nên hơi nhíu mày, anh làm loạn tiền trên giường, có vài tờ còn rơi xuống đất.
"Đừng động." Hạ Nam Phương quét tiền xuống đất hết, sau đó kéo Lý Nhiễm vào trong chăn, bao lì xì thuận thế bị Hạ Nam Phương quét đi, cô muốn đi lấy lại: "Tiền của em!"
Hạ Nam Phương ôm lấy eo cô, kéo cả người vào trong lồng ngực ấm áp.
"Lát nữa dậy anh tìm bao lì xì lớn hơn cho em, giờ thì ngủ đi."
Lý Nhiễm có chút buồn ngủ, tối hôm qua cô hưng phấn cả đêm không ngủ được, sáng sớm lại nhét nhét đếm đếm tiền vào bao lì xì nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh hỏi anh: "Em muốn làm Hiểu Hiểu vui vẻ một chút, để cậu ấy cảm nhận được rằng người bạn thân như em rất quan tâm cậu ấy."
Hạ Nam Phương đương nhiên hiểu ý của Lý Nhiễm, Lý Nhiễm đối với mỗi một người bên cạnh cô đều rất tốt.
Đặc biệt là những người đối xử tốt với cô, cô càng báo đáp người ta gấp mười lần gấp trăm lần.
Vu Hiểu Hiểu gả cho Trần Tề Thịnh ngay trong thời điểm hoàn cảnh gia thế suy yếu, điều mà cô lo lắng nhất là sợ Vu Hiểu Hiểu bị người của Trần gia coi thường.
Bởi vì cô từng bị người ta coi thường chỉ vì địa vị không bình đẳng, cho nên vô cùng lo lắng điều đó, cô nhắm mắt lại dựa vào anh, một lát sau vẫn không ngủ được: "Nếu không..."
Hạ Nam Phương cắt ngang lời cô: "Giao cho anh đi, anh có cách."
Lý Nhiễm ồ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại yên tâm ngủ say.
Hạ Nam Phương nói có cách có lẽ là thật sự có cách, anh biết trong lòng cô đang lo lắng cái gì, anh càng quan tâm trong lòng cô đang suy nghĩ gì hơn bất cứ ai.
Cho dù là thứ Lý Nhiễm muốn không liên quan chút gì đến anh đi chăng nữa anh cũng tình nguyện đi thực hiện.
Sau khi Lý Nhiễm ngủ say, anh ngược lại không thể ngủ được, mượn ánh đèn mỏng manh ngoài cửa sổ cứ thế mà ngắm cô.
Thấy chân mày cô khẽ nhíu, nhịn không được vuốt vuốt cho phẳng ra.
Thứ anh đặt trong lòng không nhiều lắm, phần lớn trong đó đều bị Lý Nhiễm chiếm cứ, cho nên thấy cô phiền muộn như vậy đương nhiên Hạ Nam Phương rất bận tâm.
Hạ Nam Phương nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, gọi mấy cuộc điện thoại.
Vì nguyên nhân gia thế mà hôn lễ của Vu Hiểu Hiểu và Trần Tề Thịnh đương nhiên không có khả năng tổ chức lớn được.
Vu gia đang ở nơi đầu sóng ngọn gió nên không có cách nào phô trương bao nhiêu được, ngay cả tiền biếu này có lẽ cũng chỉ có thể lén đưa cho Vu Hiểu Hiểu, không ghi vào sổ sách.
Lý Nhiễm ngủ một giấc dậy thấy bên ngoài trời đã sáng tỏ, cô duỗi duỗi tay sang phía bên cạnh, Hạ Nam Phương sớm đã rời giường.
Khi cô xuống lầu cũng không trông thấy anh.
Tuyết trong sân đã được người dọn sạch, lộ ra đường cái sạch sẽ, cô mặc áo khoác đi ra ngoài cũng không thấy xe của Hạ Nam Phương đâu.
Rõ ràng ngày hôm qua đã nói cùng cô đi Vu gia rồi mà, sao bây giờ lại không thấy người đâu nữa?
Đang chuẩn bị gọi điện thoại, kết quả quản gia ở phía sau gọi cô: "Lý Nhiễm tiểu thư, điện thoại của tiên sinh ạ."
Cô quay đầu lại, nhận lấy điện thoại của quản gia.
"Dậy rồi?" Giống như đã đoán được từ trước, điện thoại của Hạ Nam Phương đến rất đúng lúc.
"Vâng." Cô ngồi xuống bậc thang, duỗi tay chọc chọc tuyết còn đọng lại bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Anh đi đâu rồi?" Cô không nên hỏi đến hành trình của anh quá nhiều, tuy rằng hai người có quan hệ là người yêu, nhưng vẫn chưa kết hôn.
Có đôi khi hai bên còn cần cố gắng cho nhau nhiều không gian riêng hơn.
Hỏi xong cô lại nhấp nhấp môi: "Không tiện nói thì cũng không sao."
Điện thoại bên kia vang lên tiếng cười khẽ, hình như Hạ Nam Phương rất vui vẻ: "Anh ở Phí gia."
"Sao mới sáng sớm đã qua bên Phí gia thế?"
Hạ Nam Phương giải thích mọi chuyện lại một lần: "Vẫn là chuyện lần trước thôi. Bác của Phí Huyên muốn tiếp xúc với Vu Hồng Tiêu nhiều hơn một chút, vốn dĩ định để Vu gia đến Phí gia một chuyến, buổi sáng anh gọi đến Phí gia bảo Vu gia hôm nay gả con gái nên hôm nay Vu gia không tiện đến Phí gia."
"Bác Phí nghe xong lại cảm thấy rất vui, ông ấy bảo không ngờ mình chọn ngày quá tốt, chọn ngay ngày Vu gia gả con gái, định đến Vu gia một chuyến."
Lý Nhiễm cầm điện thoại nghe anh nói, sương mù trong mắt dần dần tiêu tán, khó nén khỏi kích động: "Anh là nói bác của Phí Huyên muốn đến hôn lễ của Hiểu Hiểu sao?"
"Ừ."
Trong lòng Lý Nhiễm có cảm giác rất khó hình dung, thật giống như tối hôm qua cô còn phát sầu không ngủ được hôm nay lại có bước chuyển biến lớn, hơn nữa sự thay đổi này còn vượt ngoài dự kiến.
Trong mắt rất nhiều người Vu gia hiện tại không thể gượng dậy nổi.
Tuy có Vu Hồng Tiêu ở trên đỉnh, nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ con đường tương lai gì ở phía trước.
Trong thời điểm này mà Vu Hiểu Hiểu gả cho Trần Tề Thịnh, nói dễ nghe là để Vu gia tăng thêm không khí vui mừng một chút, còn nói khó nghe là không ít người đều sẽ cảm thấy Vu gia đang bán con gái đi.
Cha mẹ Vu sao có thể để Vu Hiểu Hiểu chịu khổ như vậy được, may mắn hai người trẻ tuổi này thật tình yêu nhau, cho nên dù bên ngoài có đồn đãi vớ vẩn đi chăng nữa thì hai nhà vẫn không hề bị ảnh hưởng đến.
Hôm trước Vu Hiểu Hiểu ở quán karaoke có hát một bài, bên trong có một câu hát "đúng người sai thời điểm". Cô ấy nhìn ca từ, sửng sốt rồi lẳng lặng phát ngốc.
Có đôi khi Lý Nhiễm nhớ đến tính cách trước kia của Vu Hiểu Hiểu, tùy tiện, vô tư vô lo, không để tâm chuyện gì, suốt ngày huyên náo vô cùng vui vẻ.
Bây giờ tính cách Vu Hiểu Hiểu thay đổi rất nhiều so với trước kia, trong hoàn cảnh Vu gia gặp phải cảnh nguy khốn lại có thể nói đạo lý rõ ràng.
Xem ra cô nàng tiếp xúc những tin tức mặt trái của Vu gia không ít.
Dựa theo địa vị thân phận của gia đình bọn họ lúc trước, độ hoành tráng khi Vu Hiểu Hiểu xuất giá nhất định sẽ lớn nhất nhì thành phố N.
Bây giờ ánh sáng bị che đậy, không công bố khoa trương, tất cả đều giản lược, thiệp mời khách khứa cũng không nhiều, chỉ có họ hàng bạn bè thân tiết của hai họ, tổng cộng chỉ có hơn mười bàn.
Có thể nói là đơn giản tiết kiệm.
Lý Nhiễm nắm chặt điện thoại, hơi thở theo không khí lạnh lẽo thở ra một làn khói trắng: "Cảm ơn anh."
Hạ Nam Phương không đáp chỉ nói câu: "Lát nữa là anh về đến nhà rồi."
Lý Nhiễm ăn sáng thay đồ xong thì xe của Hạ Nam Phương cũng vừa tiến vào cổng, màu đen của chiếc Maybach chiếu vào mắt đầu tiên, Lý Nhiễm nhanh chóng ra ngoài đón người.
Hạ Nam Phương bước xuống xe, Lý Nhiễm đứng trên bậc thềm hướng về phía anh cười cười.
Hạ Nam Phương đứng tại chỗ sửng sốt vài giây, sau đó lộ ra ý cười giống cô, từ cửa xe đến bậc thang nơi Lý Nhiễm đứng chỉ cách có khoảng mười mấy mét nhưng mỗi bước chân anh đi, trong lòng lại không thể nào bình tĩnh nổi.
Từ lúc cô buông lời chia tay anh đến giờ, hoặc có thể là lúc cô vừa mới dọn ra khỏi Hạ gia bắt đầu, anh đã chờ nụ cười này, chờ đợi đến suốt ba năm.
Đãi ngộ này trước kia anh đã từng được hưởng, cô luôn luôn ở bên cạnh anh, bất kể anh có đi sớm về muộn đi chăng nữa cô đều sẽ đứng trước cửa nhà hoặc ở bậc thềm đó mà tiễn anh đi đón anh về.
Sau khi cô đi rồi thì không còn ai chờ đón anh như vậy nữa.
Nhưng sau khi anh buông bỏ nhiều chuyện, trả giá nhiều thứ rồi thì cuối cùng anh cũng cứu vớt được tình yêu của mình về.
Vào đông lạnh lẽo, vòm ngực ấm áp.
Lý Nhiễm cười hỏi: "Anh đi lúc nào vậy?"
Hạ Nam Phương ôm lấy bả vai cô ôm cô vào nhà: "Hơn sáu giờ hay gì đó, ăn sáng ở Phí gia rồi nói chút chuyện mà thôi."
Lý Nhiễm cởϊ áσ khoác anh ra, cô nhìn anh vài lần, muốn nói lại thôi.
Câu cảm ơn cô nói rồi, nhưng đối với những chuyện mà anh làm thì không biết nói mấy câu cảm ơn mới xứng tầm được.
_____
Khi Lý Nhiễm đến Vu gia, ở trước cửa đã có rất nhiều người đến rồi.
Phong tục của thành phố N là như thế này, khi đón dâu cần phải thông qua ba cửa ải mới được đón cô dâu đi.
Cho nên khi Lý Nhiễm vừa mới đến đã thấy cửa lớn bị người ta cản kín mít, không ít anh em bạn bè của Vu Hồng Tiêu nhìn Vu Hiểu Hiểu lớn lên, nên khi Vu Hiểu Hiểu kết hôn, đối với bọn họ mà nói không khác gì gả em gái của chính bản thân mình đi cả.
Ai nấy đều cao to cường tráng, vây kín cửa vào chật như nêm cối.
Lý Nhiễm vừa đi đến, vài người đứng trên bàn cản lối vào sôi nổi nhảy xuống, ba chân bốn cẳng dẹp đường chừa cho cô một lối đi vào.
Lý Nhiễm cười cười: "Vất vả cho các anh rồi!"
Bọn họ hùng hồn đáp lại: "Không vất vả, hôm nay đám nhóc con Trần Tề Thịnh có thể xông qua được thì xem như mấy anh trai đây nhận thua!"
Lý Nhiễm nghe thấy tư thế này, cảm thấy chắc hẳn bọn họ và Trần Tề Thịnh là người quen.
Hỏi thăm một chút mới biết thì ra Trần Tề Thịnh quen biết Vu Hiểu Hiểu là do lão Lưu - một trong những người trước mặt này mai mối.
Năm trước Vu Hiểu Hiểu tham gia hôn lễ của lão Lưu, vô tình gặp gỡ Trần Tề Thịnh.
Nhưng mà Vu Hiểu Hiểu không có ấn tượng gì với Trần Tề Thịnh, còn người ta lại có ấn tượng sâu sắc với cô nàng.
Sau đó Trần Tề Thịnh liên tục tìm kiếm tin tức về Vu Hiểu Hiểu, rồi đồng ý cuộc sắp xếp xem mắt của Vu gia.
Khó trách lúc trước Vu Hiểu Hiểu nói Trần Tề Thịnh đối với cô ấy nhất kiến chung tình, xem ra là sự thật.
(Nhất kiến chung tình: vừa nhìn đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên..)
Sau khi Lý Nhiễm đi vào, Vu Hiểu Hiểu đang ở bên trong trang điểm, cô nàng vừa thấy Lý Nhiễm đến liền đỏ vành mắt.
"Làm sao vậy?" Lý Nhiễm ngồi xuống bên cạnh Vu Hiểu Hiểu, đưa khăn giấy cho cô nàng lau nước mắt trên khóe mi: "Ai bắt nạt cậu?"
Vu Hiểu Hiểu lắc đầu, duỗi tay ôm lấy Lý Nhiễm: "Tớ biết hết tất cả rồi!"
"Hả? Cậu biết gì cơ?"
Ngay sau đó Lý Nhiễm phản ứng lại, biết Vu Hiểu Hiểu đang nói chuyện lúc sáng nay, cô cười cười: "Hôm nay cậu kết hôn, làm bất cứ chuyện gì cũng là vì muốn cô dâu là cậu vui vẻ mà, cho nên cậu đừng khóc nữa."
Nghe Lý Nhiễm nói xong Vu Hiểu Hiểu càng không thể nín khóc được, cũng mặc kệ lớp trang điểm trên mặt: "Vì sao cậu lại đối xử tốt với tớ như vậy chứ!"
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ trong lòng, cảm thán nói: "Đó là vì cậu cũng từng đối xử tốt với tớ như vậy đó!"
Vu Hiểu Hiểu vừa nhỏ giọng khóc nức nở vừa nói: "Chờ lát nữa... tớ muốn ném hoa cưới cho cậu. Cậu là người bạn thân nhất của tớ, tớ chỉ chừa cho cậu mà thôi."
____
Rất nhanh đã đến giờ, cách thời gian chú rể đến đón cô dâu chỉ còn có phút.
Lão Lưu dẫn theo người hận không thể gia cố cải cách cửa nhà Vu gia thêm một vòng, tuyệt đối không cho Trần Tề Thịnh dễ dàng mang Vu Hiểu Hiểu đi được.
Anh ta còn thề son sắt với Vu Hồng Tiêu rằng: "Nhất định phải để cho tên nhóc con Trần Tề Thịnh kia biết, người nhà Vu gia không dễ bắt nạt, sau này phải chăm sóc chu đáo cho Hiểu Hiểu."
Phòng của cô dâu ở tầng hai, sau khi nghe thấy tiếng pháo bên ngoài, Lý Nhiễm đi xuống lầu nhìn vài lần, nhìn thấy người dưới lầu, cô rất vui.
Trần Tề Thịnh cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết Vu gia đang làm gì, cũng biết con người Vu Hồng Tiêu ngày thường yêu thương đứa em gái này bao nhiêu.
Chỉ thấy phía sau hắn có mười mấy người bước xuống xe, thân hình cao lớn lực lưỡng, khí thế đĩnh bạt, như là người của bộ đội.
Thấy Trần Tề Thịnh vẫy tay một cái, mười mấy người phía sau đi lên phía trước, tường người bên phía lão Lưu trong nháy mắt sụp đổ.
Nếu nói về thể trạng thì ai có thể thắng nổi các anh trai bộ binh chứ!
Khi Trần Tề Thịnh đi vào vô cùng thuận lợi phá giải được cửa ải thứ hai, chưa đến mười phút, quả thật rất nhẹ nhàng.
Khiến cho các em gái ở trên tầng xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Trên phòng phù dâu chỉ có mấy người con gái bọn họ, đừng nói đến tường người, ngay cả cửa phía sau cũng không có.
Làm Vu Hiểu Hiểu thiếu chút nữa đã tự mình ra trận.
Bị Lý Nhiễm ấn trở về: "Cậu yên tâm đi, anh ta tiến vào được thì cũng có ích gì đâu, nhóm chị em đều có cách cản anh ta lại, không để anh ta mang cậu đi!"
Vu Hiểu Hiểu dặn dò: "Các cậu nhất định phải ngăn cản anh ta!"
"Đừng để anh ta dễ dàng đắc thủ!" Nói như sợ Trần Tề Thịnh vừa tiến đến là ôm cô nàng đi vậy.
Rất nhanh Trần Tệ Thịnh đã dẫn người đến cửa ải thứ ba, cũng chính là gian phòng của cô dâu này.
Mười mấy anh trai bộ binh bên ngoài xoa tay hầm hừ, như chuẩn bị tham gia một trận chiến lớn.
Bọn họ đang muốn tông cửa thì thấy Lý Nhiễm mở cửa từ phía trong ra.
Bên ngoài thiên quân vạn mã, bên trong chỉ cửa chỉ có một mình cô.
Mấy anh trai bộ binh này bình thường huấn luyện đều uy hùng dũng mãnh, bây giờ nhìn thấy trước mặt mình đứng một cô gái xinh xắn nhỏ nhắn còn cười tủm tỉm đáng yêu như thế, nhất thời không dám tiến lên.
Dù sao Trần Tề Thịnh đã từng gặp Lý Nhiễm cho nên hắn biết thân phận của cô.
"Tôi đến đón Hiểu Hiểu."
Lý Nhiễm cười cười: "Đừng vội đón người nha, có mấy vấn đề muốn anh trả lời một chút."
Trong lòng Trần Tề Thịnh có loại dự cảm không đơn giản như vậy.
"Các anh vào đây đi."
Trần Tề Thịnh đi vào liền thấy trên giường có ba người ngồi quay lưng về phía mình, tóc đều dài, đều mặc áo cưới, sau đó trên mặt còn đeo mặt nạ nữa.
Trần Tề Thịnh: "..."
Kiểm tra thể lực xong bắt đầu kiểm tra trí óc sao?
Lý Nhiễm cười hỏi: "Ai là bà xã của anh thì anh mang người đó đi đi. Nhưng mà nếu mang sai thì đó cũng coi như là bà xã của anh nha."
Trần Tề Thịnh: "..."
Trần Tề Thịnh nhìn một vòng, cũng không hề nhìn thấy có gì khác nhau.
Bất đắc dĩ, bắt đầu phát bao lì xì.
Lý Nhiễm thu bao lì xì lấy đến mỏi tay, vẫn cười tủm tỉm như cũ.
Cũng không thấy Vu Hiểu Hiểu có động tĩnh gì.
Trần Tề Thịnh lập tức thành thật hơn nhiều, không dùng đến chiêu "thẳng tiến không lùi" kia nữa.
Bắt đầu chịu thua, hắn đem tất cả bao lì xì trong túi ra, bao gồm thẻ lương, chứng nhận sĩ quan,... tóm lại tất cả những gì đáng giá đều đặt trên giường trước mặt "ba cô dâu".
"Hiểu Hiểu, theo anh về nhà đi."
Lý Nhiễm: "..."
Ba người ngồi trên giường, Vu Hiểu Hiểu ngồi bên phải yên lặng vươn móng vuốt ra, lén lút kéo mười mấy bao lì xì lôi vào dưới váy cưới.
Sau đó bị Trần Tề Thịnh nhanh mắt nhanh tay bắt được người.
_____
Lời editor: xin lỗi mọi người vì đã để mọi người chờ lâu thật lâu như vậy nha, là vì mình vừa mới đi thực tập về nè, làm luận văn tốt nghiệp rồi bảo vệ luận văn nữa, rồi chạy đôn chạy đáo đi xin việc, lại còn phải đi xin visa nữa mọi người ạ. Nhiều chuyện đến cùng lúc quá nên mình bận quá không kịp edit update lên cho mọi người được! Xin lỗi mọi người nhiều lắm nha!! Cũng cảm ơn mọi người đã không bỏ truyện nữa! Mình vẫn cố gắng giữ lời hứa với mọi người rằng sẽ không drop truyện, dù sao câu chuyện cũng đã dần đến hồi kết rồi đó. Mọi người cố gắng chờ thêm tí nữa nha! Moa moa ta~
Cúi người độ