Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
____
Bão táp như bao vây linh hồn của con người tại đây, ai cũng không đi được.
Phòng khách sạn chỉ lớn như vậy, cho nên bất luận cô đi đâu đều không thể tránh khỏi khí thế cường đại người đàn ông đột nhiên xuất hiện như thế này.
Sau khi người đàn ông nói lời xin lỗi, cô sửng sốt không nói nên lời, không khí cứ lâm vào trong yên lặng như thế.
Nét mặt của cô hiện tại tuyệt đối không phải là phản ứng mà trong lòng anh chờ mong.
Cô cố gắng để khuôn mặt của mình trở nên thêm nghiêm túc hơn một ít: "Gần đây anh làm sao vậy?"
Cô thất sự không hiểu, trước kia khi hai người ở bên nhau, anh cũng chưa từng kiên nhẫn giống thế này, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều quan tâm cô, hiện tại là tình huống gì? Sau khi chia tay đột nhiên tay đổi tính nết?
Anh nói ngắn gọn lại rõ ràng chính xác: "Đó là trước kia."
"Hơn nữa nói xin lỗi cũng không phải việc khó gì." Boss Hạ tựa như không nhớ được khi ngày hôm qua khi cô bảo anh xin lỗi, dáng vẻ anh như kiểu "em đang nói cái gì? Còn dám nói một lần nữa không?" vậy.
Anh biết rõ quan hệ của mình và cô đã đến nông nổi cục diện bế tắc, nếu không thay đổi gì nữa, thì sẽ tạo ra góc tường cho người ta đào mất.
Huống hồ, người muốn đào góc tường nhà anh kia, vẫn luôn lấy "quan tâm, dịu dàng" tấn công cô.
Thật lâu sau trầm mặc, cô đột nhiên sinh ra tâm trạng thoải mái, loại tâm trạng này chuyển biết rất đột nhiên, tựa như được cái tên Hạ Nam Phương bén nhọn đau đớn này mang theo một bàn tay dịu dàng ấm áp vuốt phẳng.
Trước kia khi đối mặt với anh, cô luôn có cảm giác kiềm hãm áp lực, trái tim đau đớn, chán ghét không muốn nói thêm một lời nào với anh. Nhưng hiện tại ít nhất cô có thể dùng loại tâm trạng an tĩnh bình thản, không phải táo bạo để đối mặt với người đàn ông này nữa.
Cho đến ngày nay, hai người bọn họ đều cần phải giải thoát.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh." Lý Nhiễm nhẹ thở ra một hơi, trả lời anh.
Anh nửa cong eo, tầm mắt giao nhau với ánh mắt cô, duỗi tay muốn chạm vào gương mặt cô, rồi lại lo lắng cô sẽ phản cảm.
Đặt tay lên tóc cô, ngón tay dài vuốt ve tóc, dịu dàng mà ấm áp.
Giọng của anh khàn khàn: "Em không cần miễn cưỡng mình, sau này anh sẽ không ép em nữa."
Thực tế ấn tượng của anh trong lòng cô vẫn chưa thay đổi, vẫn bá đạo lại cố chấp như cũ, chẳng qua hiện tại được sự dịu dàng chiếm cứ, biến sự cố chấp thành phá lệ thâm tình.
Cô dời tầm mắt đi: "Tôi không có miễn cưỡng bản thân, hận anh cũng không phải là một chuyện khiến người ta vui vẻ gì."
Cô chỉ nói không hận anh mà đôi mắt anh đã phát sáng, anh vui vẻ.
Nhưng kế tiếp, khi anh nhìn chằm chằm cô, cô lại không nói thêm gì nữa. Hiển nhiên, anh càng muốn nhiều hơn sự "không hận" ấy.
Không hận mới là bước đầu tiên, anh muốn tình yêu của cô, muốn đời này của cô, muốn cô là của anh.
Tay anh theo tóc dài của cô, trượt xuống vành tai cô, ngón tay thon dài nhẹ nhéo nhéo vành tai cô: "Còn gì nữa?"
Còn gì?
Cô nghiêng nghiêng đầu, không thoải mái mà tránh thoát khỏi bàn tay đang tác oai tác oái trên vành tai cô kia: "Còn có cái gì?"
Gương mặt anh tuấn của anh kề sát lại gần cô: "Làm sao anh có thể tin được là em không hận anh thật không?"
Cô nghĩ thầm, đây chính là vấn đề khó khăn.
Hận và không hận đều là cảm giác của lòng người, cô có thể hận trong lòng, khẩu thị tâm phi nói không hận. Hoặc là ngoài miệng nói không hận, trong lòng lại hận ngứa răng.
Cô cúi đầu, mày thoáng nhướng lên.
Hạ Nam Phương càng lấn về phía trước, khoảng cách càng ngày càng gần, vốn định hôn lên vầng trán của cô.
Nào biết cô đột nhiên ngẩng đầu, dáng vẻ như nghĩ ra được một cách tuyệt vời: "Nếu không tôi viết giấy cam đoan cho anh?"
Hạ Nam Phương: "..."
Đại khái là anh chưa bao giờ bị hố như vậy.
___
Bởi vì không mang theo công việc đến, anh nhàm chán đến chết mà lật tạp chí đóng bụi trong phòng, hiển nhiên không có thói quen sinh sống trong không gian yên tĩnh như thế này.
Lý Nhiễm thì khác, cô thường xuyên một mình đợi ở một chỗ như thế, cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch.
Anh nửa dựa vào đầu giường, tầm mắt từ trên cuốn tạp chí cũ của hai năm trước dời đến trên người cô: "Ngủ?"
Đã hơn giờ sáng, Lý Nhiễm không quan tâm vấn đề ngủ như thế nào, sao cũng được, mà thời gian Hạ Nam Phương làm việc mà nghỉ ngơi đều luôn luôn có quy tắc như thế.
Cô không nghĩ đến sẽ có người đến, cho nên thuê phòng là giường đơn.
Thân thể cao lớn của người đàn ông dựa vào mép giường, mặc áo tắm dài cũng không thể nào che chắn hết được, hơn phân nửa ngực lộ ra bên ngoài, chân dài rắn chắc kia tùy ý bắt chéo, cứ lười biếng như vậy mà nhìn cô.
Hình ảnh lười nhác nhưng khắc sâu vào trong trí nhớ của người ta.
Cô không biết nên đặt tầm mắt ở đâu cho được, cuối cùng ra vẻ trấn định mà ngồi ở một góc nhỏ trên giường, ánh mắt dừng ở mảnh đất trống tương đối an toàn.
Nến cũng đã đốt gần tàn, thấy cô lên giường, anh trực tiếp dùng tạp chí trên tay quạt tắt ánh nến.
Trong phòng nháy mắt lâm vào trong bóng tối.
Giường nệm của khách sạn khá cứng, khi xoay người phát ra âm thanh cọ xát rất lớn.
Lý Nhiễm đưa lưng về phía Hạ Nam Phương, cách một khoảng cách ở giữa. Sau khi nghe thấy âm thanh cọ xát, cô biết anh xoay người.
Cánh tay nóng bỏng dắt ngang qua eo cô. Cô muốn hất bay cánh tay kia ra, nhưng cánh tay anh như là làm bằng sắt thép, dịch thế nào cũng đều không nhúc nhích.
Anh ở phía sau lưng cô cười khẽ một tiếng, hơi thở nóng bỏng phun trên cổ cô, trên lỗ tai cô, như là thứ gì đó gặm cắn một chút, phòng cũng không lớn, cô có thể cảm nhận được trên người anh truyền ra sự nóng bỏng.
Cô sờ sờ lỗ tai, không được tự nhiên mà động động cơ thể.
Trong lòng hai người đều có tâm sự, ngủ không ngon cho lắm.
Thấy cô vẫn luôn xoay người, ngủ không yên ổn. Bàn tay to của anh đang ôm eo cô, cái được cái không mà vỗ nhẹ, tiết tấu đúng nhịp, tư thế trấn an.
Có loại cảm giác khiến lòng người an tâm mãnh liệt.
Ngay từ đầu cô còn phòng bị anh, đếm đếm rồi chìm vào mộng đẹp.
____
Sáng sớm hôm sau, Lý Nhiễm bị ánh sáng trong phòng chiếu tỉnh. Gió và mưa bên ngoài đều đã ngừng lại, ánh nắng màu vàng ấm xóa sạch màu đen trên không trung đặc biệt xanh thẳm.
Khi Vu Hiểu Hiểu gọi điện đến, Hạ Nam Phương đang đẩy toa ăn từ bên ngoài tiến vào.
Khách sạn sớm đã cạn thức ăn, cũng không biết anh lấy thức ăn sáng từ đâu ra.
Anh đẩy toa ăn đến bên bàn, ý bảo cô đến ăn cơm, cô chỉ chỉ điện thoại ý bảo chờ lát nữa sẽ đến.
"Mưa tạnh rồi, nước ngập úng bên ngoài cũng từ từ rút đi rồi."
"Chuyện sao chép tớ đã có cách rồi, cậu yên tâm đi."
"Anh cậu cũng đến thành phố J?"
Vừa mới dứt lời, đã thấy anh đứng bên cạnh cô, khoanh tay từ trên cao nhìn xuống, sau đó đề cao âm lượng gọi cô: "Ăn cơm!"
Vu Hiểu Hiểu đang theo cô nói chuyện, biết Lý Nhiễm không lái xe muốn để anh của mình rước cô về, thình lình nghe thấy giọng người đàn ông ở đầu dây bên kia.
"Cậu đang ở với ai thế?"
Lý Nhiễm trừng Hạ Nam Phương, chỉ thấy khóe miệng người đàn ông cong lên thành nụ cười xấu xa, cảm thấy mỹ mãn mà tránh ra.
Từ trước đến nay cô sẽ không nói dối, đăc biệt đối phương là người thân thiết của mình: "Hạ Nam Phương."
Vu Hiểu Hiểu ở đầu dây bên kia hít thở sâu một hơi, sau đó thét chói tai hỏi: "Tại sao cậu lại ở cạnh anh ta?"
Chuyện này nói ra thật sự rất dài, loại tình huống tối hôm qua cô cũng không có khả năng đuổi anh đi lập tức được.
"Chúng tớ không phải đến cùng nhau, chuyện này nói ra thì rất dài."
Vu Hiểu Hiểu kích động thiếu chút nữa đã theo điện thoại bò đến: "Cậu thật vất vả mới bỏ anh ta được, tại sao lại còn ở cùng với anh ta chứ?"
Nói xong còn như sợ cô đã quên vậy: "Lúc trước cậu ở trước mặt nhiều người như thế cự tuyệt anh ta, tính cách có thù tất báo đó của anh ta sao có thể dễ dàng buông tha cậu được, không chừng đang ra đòn gì đó, cậu ngược lại còn ở cùng với anh ta."
Vu Hiểu Hiểu như sợ người khác không nghe thấy, đề cao âm lượng đến đinh tai nhức óc: "Cậu ngàn vạn lần đừng bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa, anh ta chính là mặt người dạ thú."
Đầu dây bên này cô nghe thấy thế giật mình, nhanh chóng che điện thoại lại, liếc nhìn Hạ Nam Phương ngồi cách đó không xa một cái.
Thấy ánh mắt anh lạnh như băng sương.
Cô cắt ngang Vu Hiểu Hiểu: "Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu, về rồi tớ sẽ giải thích sau với cậu."
Nói xong trấn an Vu Hiểu Hiểu hai câu, cúp máy.
Hạ Nam Phương đang cúi đầu chuẩn bị bữa sáng, nét mặt không nhìn ra cái gì, nhưng dáng vẻ thì vẫn lạnh như băng trước sau như một.
"Ăn cơm."
Sau khi cô ngồi xuống, anh lấy chén nước gừng đến trước mặt cô, từ đầu đến cuối, không nói một lời.
Chuyện này xác thật cô làm không cẩn thận, lần này Hạ Nam Phương chính thức làm chuyện tốt.
Đầu tiên là bất chấp nguy hiểm đến tìm cô, lại giúp cô xử lý chuyện sao chép, cũng không có uy hiếp cô cái gì.
Việc nào ra việc đó, cô không nên nói những lời đó sau khi được anh giúp đỡ như vậy, cho dù những lời đó không phải do chính miệng cô nói ra, nhưng Vu Hiểu Hiểu là bạn thân của cô, rất dễ dàng đại biểu cho lập trường của cô.
"Tôi thay Hiểu Hiểu xin lỗi anh." Cô lo sợ bất an nắm chặt đũa, trong lòng không phải sợ hãi, chỉ là có chút khó khăn.
Có lẽ trước kia bị người ta hiểu lầm, cũng không bởi vì làm một ít chuyện tốt không được người ta hiểu, cô phát hiện sau khi Vu Hiểu Hiểu hiểu lầm Hạ Nam Phương, cô theo bản năng mà muốn xin lỗi người đàn ông này.
Hạ Nam Phương cong môi, thẳng thắng lại không làm ra vẻ mà tức giận.
Trước kia cô có rất nhiều cách dỗ anh vui, hôn đôi mắt anh, cọ cọ người anh, thậm chí cô chỉ cần hơi hơi dính anh một tí, Hạ Nam Phương đều sẽ không tức giận nữa.
Nhưng hiển tại tình cảnh đổi dời, không nói cô không muốn làm như vậy, cho dù cô có đồng ý cô cũng không muốn lấy lòng như thế.
Đúng, cái loại xin lỗi đó không phải là dỗ dành, mà là lấy lòng.
Người bình thường đều sẽ không muốn duy trì cái loại quan hệ đó.
Không khí nhất thời trở nên lạnh nhạt.
Cô cúi đầu, uống một ngụm canh, mùi vị nồng của gừng cay chịu không nổi.
Nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Hu hu hít hít giơ tay ra muốn anh lấy giấy giùm, người đàn ông liếc cô một cái, đưa giấy qua.
Ngữ khí hơi có chút bực bội bất đắc dĩ: "Anh bị mắng, em khóc cái gì?"
Anh sẽ không cho rằng cô đau lòng anh chứ?
Không được, chịu không nổi! Canh dừng thật sự quá cay.
____
Sau khi cơm nước xong, tùy tùng bên người Hạ Nam Phương như trên trời giáng xuống, khi Khổng Phàn Đông tiến vào còn cho Lý Nhiễm một nụ cười ý vị thâm sâu.
Lý Nhiễm:???
Hạ Nam Phương phái xe đưa Lý Nhiễm về thành phố N, còn anh thì muốn đến sân bay, Lý Nhiễm cũng không muốn phiền phức, chỉ nói bản thân tự đi.
Kết quả người đàn ông cố chấp một hai bảo Khổng Phàn Đông đưa cô về.
Cuối cùng còn dặn dò: "Đừng ở lại thành phố J nữa."
Thành phố J như có mãnh thú lụt đại hồng thủy gì đó, Lý Nhiễm bỗng dưng nhớ đến Vu Hồng Tiêu cũng đến đây.
Trên đường trở về, Khổng Phàn Đông như là người phát ngôn hình tượng cho Hạ Nam Phương, không biết đã khen lão đại của anh ta bao nhiêu lần.
Cuối cùng anh ta nhìn Lý Nhiễm từ kính chiếu hậu: "Cô có phát hiện gần đây lão đại có chút thay đổi không?"
Lý Nhiễm không nói chuyện, cứ cảm thấy cứ nói chuyện này, giây tiếp theo thế nào cũng sẽ khuyên cô nên làm lành với Hạ Nam Phương cho mà xem.
Cô chỉ là tha thứ cho anh, không hề hận anh, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tiếp tục ở bên nhau nữa.
Tình cảm của ai cũng không phải chỉ có hai loại hận và yêu, đại đa số trạng thái giữa nam nữ bình thản nhất nên là bảo trì khoảng cách.
Khổng Phàn Đông thấy cô không nói lời nào, cũng ngậm miệng lại.
Ngay từ đầu Khổng Phàn Đông cũng đã từng giống với rất nhiều người trong Hạ gia, cảm thấy Hạ Nam Phương trời sinh cao quý, cao nhân nhất đẳng. Đối xử với bất kỳ ai cũng không cần đón ý nói hùa, càng không cần phải đi khom lưng.
Nhưng mắt thấy Hạ Nam Phương dần dần ở trên lầu cao, từng người từng người bên cạnh tránh khỏi, anh giống như một người máy không biết mệt mỏi mà làm việc, ngẫu nhiên vài lần có tâm trạng tốt đều có liên quan đến Lý Nhiễm.
Khổng Phàn Đông dần dần hiểu rõ, nếu Hạ Nam Phương ở trên đám mây, Lý Nhiễm ở trên mặt đất mà nói, bọn họ vĩnh viễn sẽ không có khả năng ở bên nhau. Người của hai thế giới muốn ở chung với nhau, thì nhất định một trong hai người phải thay đổi và hy sinh.
Trước kia là Lý Nhiễm, hiện tại đến phiên Hạ Nam Phương.
Hạ Nam Phương làm những điều này, nghĩ lại cũng là có chút hiệu quả.
Ít nhất khi Khổng Phản Đông nhắc đến anh, sự chán ghét đã không còn trong mắt Lý Nhiễm nữa.
___
Sau khi về thành phố N, Khổng Phàn Đông cố ý vô tình mà ám chỉ cô, có thể thay cô xử lý chuyện sao chép kia.
Suy xét cẩn thận thật lâu, Lý Nhiễm quyết định tự mình đi xử lý chuyện này, cô tin tưởng vững chắc người sao chép đê tiện không thể nào chiến thắng được tác giả chính gốc như cô được.
Cô gửi một tin nhắn cuối cùng cho Thẩm Diệc Thanh, rồi đến địa điểm đã hẹn ngồi đó chờ cô ta.
Trước khi đi, Vu Hiểu Hiểu hỏi cô sợ hãi không, có muốn mình đi cùng không. Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: "Cô ta mới là người sao chép, vì sao tớ phải sợ cô ta?"
Người đúng hẹn đến, Lý Nhiễm đi thẳng vào vấn đề, cô không hiểu vì sao Thẩm Diệc Thanh lại có lá gan dám làm chuyện sao chép như thế: "Vì sao cô lại lấy tác phẩm của tôi?"
Thẩm Diệc Thanh hỏi lại cô: "Mọi người đều sao chép tới sao chép lui như vậy, vì sao cô cứ nắm tôi không bỏ?"
Khi nói đến nắm cô ta không bỏ, Thẩm Diệc Thanh tự nhiên tủi thân rơi hai giọt nước mắt: "Tôi biết cô là vị hôn thê của Hạ gia, vinh hoa phú quý của cô sẽ không vì tôi sao chép mà thay đổi, tôi lại vì cô mà mất đi công việc, mất đi người đọc. Vì sao cô không thể tha cho tôi một con đường sống?"
Lý Nhiễm trước kia rất chán ghét một câu nói như thế này "người đáng giận tất có chỗ đáng thương".
Trước khi Thẩm Diệc Thanh đến đã bị Khổng Phàn Đông cảnh cáo, cho nên toàn bộ quá trình đều khóc lóc thảm thiết: "Tôi biết sai rồi, cô buông tha cho tôi đi. Tôi thật vất vả mới dưỡng được một ít danh tiếng, ở cái trong cái giới này rất nhiều năm mới chậm rãi tốt lên, nếu cô không tha cho tôi, cuộc đời của tôi sẽ bị hủy hoại."
Lý Nhiễm cảm thấy thật buồn cười, cô cũng không có bản lĩnh đến hủy diệt cuộc đời của một người.
"Hủy hoại cuộc đời của cô không phải tôi, mà là chính cô."
Sau đó, cô cũng không biết Khổng Phàn Đông làm cái gì.
Tóm lại, rất nhanh cô đã nhận được lời xin lỗi, còn nhận được thư thông báo của trang web phán định nói [Không suy nghĩ] sao chép [Thượng Tà].
Chuyện này chỉ là một nốt nhạc đệm trong kiếp sống sáng tác nho nhỏ của cô, nhưng đối mặt với mặt ác của nhân tính lại còn khắc sâu hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều.
___
Từ sau khi từ thành phố J về, Lý Nhiễm không gặp lại Hạ Nam Phương, sau khi Khổng Phàn Đông xử lý mọi chuyện, cũng đã biến mất.
Quỹ đạo của cô và anh vẫn như mây bùn không dính trước sau như một.
Khi cách thời gian cô đi du học một tháng, Lý Nhiễm vẽ xong những phần còn lại của [Thượng Tà], định về Lý gia một chuyến.
Trước khi cô về nhà hai ngày là đầu thu, cô dọn dẹp lại bàn làm việc thì chợt nhớ đến qua mấy ngày nữa là sinh nhật của Hạ Nam Phương.
Bắt đầu từ khi anh tuổi, mỗi một lần sinh nhật đều có cô bên cạnh.
Cô nhìn điện thoại mua vé tàu cao tốc, xem như cho bản thân một cái cớ.
Thật dứt khoát mà quẳng chuyện đó ra sau đầu.
Mỗi năm ăn sinh nhật, Hạ gia phô trương rất náo nhiệt, khách đến Hạ gia đều chen không lọt chân.
Như vậy xem ra, đương nhiên không thiếu một Lý Nhiễm như cô.