Cung Ân Thần cùng Thẩm Hạ Thiên sau khi ăn xong thì sẽ đến một quán trà đạo ở thị trấn Dotonbori ở Osaka để gặp gỡ một đối tác của Thẩm Hạ Thiên. Osaka được coi là thành phố ăn chơi bậc nhất xứ sở hoa anh đào, các điểm vui chơi giải trí nổi tiếng của cả nước hầu hết tập trung tại đây. Thị trấn Dotonbori chính là một nơi được mệnh danh là nơi không tồn tại khái niệm đêm ngủ, đông đúc khách du lịch cả trong và ngoài nước, vào buổi đếm thị trấn biến thành một điểm sáng của rực rỡ ánh đèn led từ các biển quảng cáo nhấp nháy, những bảng đèn neon phát sáng cả bầu trời, hay các màn hình máy chiếu hoạt động khắp nơi. Nhưng trái ngược với cảnh náo nhiệt ở đó thì quán trà đạo mà bọn họ đến lại quá yên tĩnh và bình dị đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu đây có thật là nơi đang toạ lạc tại điểm vàng của thành phố thương mại hàng đầu Nhật Bản này không.
Phong cách trà đạo ở Nhật Bản khá lạ, mang dáng dấp của một trà tửu thời xưa nhưng khi đi vào thì mùi lá trà với cả mùi cà phê xay thơm phức đã kích thích khứu giác của mọi người. Một quý cô mặc kimono màu hồng phấn hoa anh đào đứng đợi ở cửa rồi mỉm cười chào đón bọn họ rồi dẫn hai người tới một căn phòng ở phía sau núi giả. Người ngồi trong đợi sẵn mặc kimono nam màu xanh nhạt, anh ta vừa nhìn thấy họ thì đã nở ra một nụ cười lịch sự.
" Chào mừng đến với Osaka." Tiếng anh của anh ta không hề mang khẩu âm địa phương mà rất giống với người bản xứ, giọng nói hơi trầm, cùng với nụ cười đầy thiện ý thì đã gây được ấn tượng tốt. " Katusha Okawa, tôi là người đứng đầu võ quán Kashu, một võ quán có truyền thống hơn trăm năm ở Nhật Bản."
Thẩm Hạ Thiên gật đầu, " Lần này được gặp anh tôi rất vinh hạnh. Tôi là Thẩm Hạ Thiên, từ gia tộc Lioen bên cạnh là vợ tôi Cung Ân Thần."
" Tôi đã đọc tin tức về hai người rồi, hiếm có ai được như hai vị." Katusha lịch sự rót trà nóng cho hai người.
" Lần này hẹn anh gặp mặt ở đây là muốn trao đổi với anh qua một chút về Hắc Đế. Tôi biết anh hiện tại đang là một trong số đương gia ở đó và là người có tiếng nói nhất, không biết anh có thể cho tôi biết anh lựa chọn ai là người trở thành đích chủ mới của Hắc Đế." Thẩm Hạ Thiên nâng tách trà lên, ngửi qua rồi nói.
Katusha nhìn Thẩm Hạ Thiên bằng ánh mắt đầy ý cười, anh ta chầm chậm uống trà, một lát sau mới nói, " Trước anh thì đã có người tới gặp tôi, người đó cũng hỏi tôi câu tương tự." Đặt chén trà xuống, anh ta nhìn sang Cung Ân Thần, " Tôi cũng trả lời người kia một câu: Kẻ nào xứng đáng thì sẽ được. Nói tôi là người có tiếng nói nhất thì hơi quá, nhưng Hắc Đế cũng là một phần của nhà Okawa chúng tôi, lựa chọn mang nó cho ai cũng ảnh hưởng đến thế hệ đời sau của gia tộc tôi. Không bàn về đích chủ, tôi được biết hiện giờ thì Thẩm phu nhân đang là mục tiêu số 1 của các sát thủ cấp cao và ai muốn nắm chắc cơ hội thì đều sẽ lựa chọn cô ấy là nhiệm vụ của mình. Nhưng đáng tiếc, không quá nhiều kì vọng. Chỉ là ngài Thẩm dám mang cô ấy tới chỗ của tôi, chẳng lẽ không sợ tôi trở mặt ư?"
Cung Ân Thần biết người trước mình không hề đơn giản, anh ta không hề cho bọn họ một cái đáp án nào chính xác mà lại cố đưa cả hai người tới một câu hỏi đau đầu hơn. Đúng là hiện tại lệnh thanh trừng cô của Hắc Đế đang là đáng giá nhất nhưng không có nghĩa là ai cũng dám nhận, thông tin về các sát thủ nhận nhiệm vụ cũng không hề lộ ra, tuy nhiên chính vì vậy cô càng phải cảnh giác. Mà Katusha Okawa ngồi trước mặt cô đây lại là một kẻ khó hiểu, cô cũng tự hỏi liệu anh ta có nằm trong một dây với bọn kia không.
" Trừ khi anh chán sống." Thẩm Hạ Thiên lạnh nhạt nói. " Người của Thẩm gia tôi không dễ đoạt đi như vậy, mà có đoạt được thì chắc cũng chỉ là ở trong mơ."
Katusha cười vang lên, " Tôi đúng là không nhìn nhầm anh dù chỉ một chút. Nhưng mà ngài Thẩm, anh muốn tôi trao quyền đích chủ cho ai?"
" Cái này còn phải tuỳ theo anh rồi." Thẩm Hạ Thiên lại vòng vo không trả lời.
" Lão già Vu Đường bây giờ sắp xuống mồ, các đương gia khác cũng dần rục rịch hẳn. Theo lí thì nên là Vu Trạch kế nhiệm đích chủ nhưng mà đáng tiếc anh ta lại là kẻ không đủ dã tâm và bản thân anh ta cũng không muốn làm. Lôi Nặc thì hắn có dã tâm nhưng mà trong lòng lại có vảy ngược. Cung Tử Dương với một chân cụt thì sợ khó mà làm nên trò trống. Dạ Minh thì lại là kẻ đáng sợ và máu lạnh đến mức thần kinh. Anh nói xem chúng ta nên chọn ai để kế vị đây?" Katusha nhìn nước trà trong vắt, chậm rãi nói.
" Tôi nói nếu như tôi đồng ý cho Hắc Đế hoạt động tại Ý thì anh có bằng lòng đẩy Vu Trạch lên làm đích chủ không?" Thẩm Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Katusha ngước mắt lên, hơi bất ngờ, kể từ khi con chip hệ thống Mafia Ý rơi vào tay của Thẩm Hạ Thiên thì Hắc Đế đã không thể nhận một nhiệm vụ gì ở trong lãnh thổ của Ý, bây giờ lại chính anh ta mở đường cho, đúng là khá thú vị, " Tại sao lại là Vu Trạch?"
" Bởi vì anh ta là thái tử." Thẩm Hạ Thiên gõ tay ở mặt bàn, " Tôi tin anh ta."
Katusha im lặng, sau đó thở dài, " Được. Tôi sẽ xem qua lời đề nghị của anh."
Chợt cửa mở ra, cô nhân viên lúc nãy nói với bọn họ, " Xin lỗi nhưng có người muốn gặp anh Katusha."
Thẩm Hạ Thiên biết mình đã đến lúc phải rời đi nên nói lời tạm biệt, " Tôi đợi tin từ anh." Sau đó anh cầm tay Cung Ân Thần rời đi, khi ra tới trước cửa của tiệm trà đạo thì thấy một chiếc xe đen dừng sẵn ở đó, có người từ xe bước ra, người đàn ông đó bình thản nhìn anh sau đó gật nhẹ đầu đi vào trà đạo.
" Em đã từng thấy anh ta." Cung Ân Thần cũng chú ý đến người đó, cô nhẹ nói.
" Thật ư? Chà, anh ta rất ít khi lộ diện đấy." Thẩm Hạ Thiên nắm chặt tay cô, anh mỉm cười.
" Thôi đi, Vearly Weasley đầy trên tin tức, anh đừng có mà nghĩ em không biết gì." Cô chọc anh.
Thẩm Hạ Thiên mở cửa xe cho cô, cẩn thận che chắn đầu cô rồi mới an tâm về chỗ ghế lái.
" Quý cô bây giờ muốn đi đâu?" Anh hỏi.
Cung Ân Thần suy nghĩ một lúc rồi nói, " phố Osaka hoài cổ Hozenji Yokocho. Em muốn đến đó."
Thẩm Hạ Thiên đương nhiên chiều ý cô. Lái xe một lúc đến nơi thì gửi xe ở bãi đỗ, hai người nắm tay nhau đi trên đường. Osaka mùa thu mang cái rét cóng nhưng khi ở cạnh bên người ta yêu thì ấm áp đến lạ, trên con phố nhỏ có đường lát đá vuông vức, nhiều cặp đôi cùng tựa vai nhau sóng đôi đi rất vui vẻ. Con phố cổ này nổi bật trên hết là những con hẻm lát đá trải dài từ phía đông sang tây, những mái nhà truyền thống, mái vòm với kiếm trúc Nhật Bản cũ, nơi đây lưu giấu một Osaka xưa rất rõ ràng, rất hoài cổ.
Cung Ân Thần nép mình vào người anh, sau đó hai người bọn họ dừng chân trước ngôi chùa linh thiêng nổi tiếng ở nơi đây, chùa Hozenji nằm ở gần lối vào Yokocho. Bước những bậc thang dài lên được chùa, đứng trước tượng, Cung Ân Thần chắp tay lại, nhắm mắt cầu nguyện.
Thẩm Hạ Thiên không làm như cô, đôi mắt anh chỉ nhìn cô, ánh mắt ấy dịu dàng như suối ngọt, tiếng nước được người đổ lên tượng róc rách. Anh quay sang nhìn bức tượng Mizukakefudo trải qua nhiều năm nay rong rêu ám xanh, thật sự trên đời này có thể biến ước nguyện thành hiện thực sao?
Ở Osaka, câu chuyện về ngôi chùa này luôn được lưu truyền mãi. Người ta nói rằng nếu các bạn tưới nước lên bức tượng Mizukakefudo ở đây và cầu nguyện thì ước nguyện đó sẽ thành sự thực. Bức tượng được tưới nước qua nhiều năm nên được phủ kín bởi rong rêu. Nhưng Thẩm Hạ Thiên không tin vào thần linh, anh cũng chẳng trông cậy gì vào Chúa Trời, cho nên mấy trò cầu nguyện này với anh cũng tựa như là cách để con người thoát ra khỏi nghiệt ngã và bất lực.
Cung Ân Thần lấy một chút nước rồi đổ qua tượng, cô nhìn sang anh, " Anh cầu nguyện gì vậy?"
Thẩm Hạ Thiên lắc đầu, " Anh không cầu nguyện."
" Vậy ư? Em đã cầu nguyện cho con trai của chúng ta, em hi vọng con sớm khoẻ lại." Cung Ân Thần đáy mắt chùng xuống, cô vừa nói vừa nhìn trở lại bức tượng đó.
" Tiểu Thần, anh từ lâu đã không còn tín ngưỡng gì nữa cả. Đời này người anh tôn thờ chỉ có em." Thẩm Hạ Thiên nắm lấy cằm cô, dưới bầu trời đêm bàng bạc, nhẹ nói với cô rồi hôn xuống.
Cung Ân Thần ngạc nhiên nhưng sau đó lại e thẹn đẩy anh ra, " Đây là đang ở chùa đấy."
Thẩm Hạ Thiên bị lôi ra khỏi xúc cảm mềm mại, anh hơi không vui, " Một người không sợ trời Phật như anh thì chẳng lẽ lại sợ nơi này ư?"
" Anh không sợ nhưng em sợ. Lỡ Phật trách phạt em thì sao?" Cung Ân Thần khẽ khẽ nhìn lén xung quanh rồi tức giận với anh.
" Anh tin nếu có thần linh trên đời này thì tất cả tội nghiệt của em họ sẽ giáng xuống người anh. Bởi anh là người kéo em sa ngã, trách phạt thì cứ phạt anh." Thẩm Hạ Thiên nắm lại tay cô, rời khỏi chùa.
Cung Ân Thần vẫn vấn vương câu nói của anh. Anh là người đang mang cô thoát khỏi thế giới vốn có của cô để tìm đến một phương trời mới. Anh mang cô đến với tiếng súng, máu me và cả tội nghiệt. Anh nói anh nguyện gánh hết mọi lỗi lầm của cô, nhưng cô lại muốn cùng anh đắm chìm trong địa ngục. Có lẽ sau kiếp này, đôi tay dính đầy máu tươi của anh sẽ khiến anh bị đày ải xuống địa ngục sâu vạn trượng nhưng cô tình nguyện nắm tay anh chịu khổ đày.
" Thẩm Hạ Thiên, em rất rất yêu anh." Cô chẳng hiểu sao bỗng nói lên nỗi lòng mình. Nhưng tiếng nói của cô đã bị tiếng ồn xung quanh đè ép lại. Thẩm Hạ Thiên vẫn mang cô đi thẳng một mạch rời khỏi con phố đông đúc đó. Lúc dừng chân lại, bỗng nhiên cô bị anh đẩy vào sát tường, sau đó chẳng chút chần chừ anh liên hôn lên môi cô. Nụ hôn có chút mạnh bạo, lại xen lẫn chút ngọt ngào, trong bức tường nơi con hẻm khá chật, anh cuồng nhiệt hôn cô, ép cô tiếp nhận hơi thở và tình yêu của mình.
" Nói lại lần nữa đi." Anh tách ra khỏi cô, chậm rãi nói bên tai cô.
" Nói gì cơ?" Cô vẫn còn chưa thoát khỏi dư vị của nụ hôn, đầu óc còn hơi mộng mị.
" Nói em yêu anh." Thẩm Hạ Thiên hôn lên chóp mũi của cô, nhàn nhạt cất lời.
Hoá ra anh vẫn nghe thấy được, giữa một bể âm thanh ồn ào như vậy, anh vẫn nghe thấy tiếng lòng của cô.
Cung Ân Thần mỉm cười, cô dịu dàng nói, " Em yêu anh, rất rất yêu anh. Em nguyện cùng anh gánh chịu tội lỗi mà trời Phật trách phạt."
Thẩm Hạ Thiên cảm thấy tất cả những vết thương trong trái tim của mình như đang dần liền sẹo lại, anh ôm chặt lấy cô, ghì cô vào trong lòng mình, " Anh cũng vậy, cũng rất yêu em. Yêu em từ rất lâu rồi."
Chỉ có những lúc cõi lòng mình căng tràn tình yêu thì người ta mới có thể thốt ra những lời yêu từ tận dưới đáy lòng. Thẩm Hạ Thiên luôn nghĩ trước đây anh đã làm rất nhiều điều vì cô để thể hiện tình yêu của mình, nhưng đêm nay, dưới bầu trời đêm Osaka và màu sắc rực rỡ của các biển hiệu quảng cáo ngoài kia, trong con hẻm tối đen này, anh nhận ra, đơn giản chuyện tình cảm giữa hai bọn họ, chỉ cần một lời yêu.
Cung Ân Thần ôm lấy anh, nước mắt chảy xuống, " Cảm ơn vì đã yêu người con gái như em."
" Cảm ơn vì đã chấp nhận cuộc đời máu tanh của anh." Thẩm Hạ Thiên hôn xuống mái tóc cô.
Cảm ơn.... vì đã chịu cho nhau cơ hội để được yêu lại từ đầu.