Thẩm Hạ Thiên đi tới nơi mà Vu Thần đang bị giam. Cô ta đã tỉnh dậy sau cơn mê, vừa nhìn thấy anh, nụ cười yếu ớt của cô ta dương lên.
" Thiên, chúng ta cũng có ngày phải trở mặt với nhau." Cô ta nói.
Thẩm Hạ Thiên kéo ghế ngồi trước cô ta, " Một người đã chết rồi, tại sao lại còn muốn trái tự nhiên."
" Tụ Lăng vì tôi mà chết, chết dưới tay của ba tôi. Thiên, tôi trả nợ anh ấy làm sao được đây." Cô ta cười cay đắng.
" Nhưng người sống không thể cưỡng cầu người chết trở về. Đại Thần, cô thông minh nhưng sao cũng có lúc ngu xuẩn tới vậy?"
" Thiên, tôi chẳng còn ai cả. Ngay cả Vu Trạch, anh ấy cũng buông tay tôi. Chỉ có Tụ Lăng từ đầu đến cuối chưa từng..."
" Đại Thần, hãy nói cho tôi biết bọn họ cần con trai của tôi để làm gì? Có phải vì con chip M2B đó không?" Thẩm Hạ Thiên nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề.
Vu Thần nhìn anh, tia cười không còn nữa, " Đúng. Jack Din chỉ tạo ra duy nhất một con chip M2B ấy, hắn không thể tạo ra thêm cái nào nữa. Mà ông già thì cần con chip đó để kéo dài tuổi thọ của quả tim ông ta nên ông ta đã hạ lệnh bắt con trai anh. Lôi Nặc cho dù hắn có tạo ra nội chiến trong Hắc Đế thì cũng không thể nào có thể khiến vị trí của ông già bị lung lay, lệnh mật vẫn được truyền đi."
" Vu Thần, ai cũng có thể tham gia vào nhiệm vụ này nhưng tại sao lại là cô? Tại sao lại muốn giết con trai của tôi?"
" Tại sao ư? Bởi vì Jack nói gen của Tụ Lăng không đủ để tạo ra hoàn hảo một con người, trái tim của người nhân tạo đó sẽ không thể trụ vững mà cần đến con chip đó." Vu Thần dường như hét lên.
" Cô có thể chờ mà, Tiểu Màn Thầu sắp 5 tuổi rồi, đến sinh nhật của nó, tôi sẽ gỡ con chip ra, cô chỉ cần chờ nửa năm nữa thôi."
" Không, Jack không cho tôi thời gian."
" Vu Thần, tôi luôn yêu quý cô vì cô làm tôi nhớ đến Thera. Nhưng cô biết không, chỉ cách đây mấy ngày, tôi đã giết "Thera", tôi không muốn ra tay giết cô."
" Thiên, chúng ta không bao giờ có được tất cả."
" Cho nên, Vu Thần, đừng đi qua vạch."
Vu Thần nước mắt thấm đầy khuôn mặt, Thẩm Hạ Thiên gạt nước mắt cho cô. " Tôi cần cái mạng của Hàn, hắn không chết, gia đình tôi không yên."
" Thiên, tôi hát cho anh nghe nhé!" Vu Thần vừa cười vừa nói.
Thẩm Hạ Thiên không hiểu sao bỗng dưng cô lại đòi hát. Anh im lặng.
Tiếng Vu Thần do khóc lóc nên bị ngắt quãng, nghe mà khó chịu, bài mà cô hát cũng chẳng biết rõ là bài gì, cô hát lạc nhịp nên rất khó nghe.
" Quay đầu....lại đi...chàng hiệp sĩ
Bên bụi lau kia chỉ....có ma quỷ
Đứng.... đợi bên kia là....cuồng bão
Ngẩng đầu...mà chạy...nhanh nhanh đi."
" Cô là muốn nói điều gì?" Thẩm Hạ Thiên biết rõ là cô đang có chủ ý với anh.
" Không biết, đây chỉ là một bài hát nhỏ thôi mà."
Thẩm Hạ Thiên không nói gì, anh bước ra khỏi căn phòng nơi Vu Thần bị giam. Ở phía ngoài, Dạ Minh đã đợi sẵn. Anh ta đang hút thuốc, vẻ mặt có chút tư lự.
" Cô ấy sao rồi?" Dạ Minh hỏi.
" Khóc lóc, cười cợt rồi hát." Thẩm Hạ Thiên nói.
" Tên nhãi Tụ Lăng đó làm cái gì cho cô ấy mà để cô ấy bán mạng như thế." Dạ Minh cười khẩy, gãy tàn thuốc xuống.
" Tụ Lăng kia làm nhiều thứ cho cô ấy ở ngoài sáng còn Dạ Minh anh thì ở trong tối. Chẳng ai thích mây đen mà người ta thích mặt trời." Thẩm Hạ Thiên nhàn nhạt.
" Bài hát mà cô ấy hát tôi đã từng nghe qua. Ở Hắc Đế, đó là bài hát mà mỗi lần bắt đầu một đợt thi tuyển sát thủ sẽ phát." Dạ Minh nhắc đến lời bài hát lúc nãy hắn nghe Vu Thần hát.
" Thật ư?" Thẩm Hạ Thiên nhíu mày, cô là đang muốn nói điều gì với anh.
" Nó giống như một lời thôi miên vậy, nghe lời bài hát đó nhiều lần sẽ khiến anh cảm thấy giống như có ai đó đang đuổi theo mình, bắt buộc các anh phải chạy, chạy trốn khỏi thứ đang đuổi ở phía sau."
" Dạ Minh, nói rõ ra đi!"
" Anh về xin Vu Trạch bài hát đó đi, rồi nghe thử, nghe nhiều lần vào, anh sẽ hiểu lời tôi nói." Dạ Minh vứt điếu thuốc xuống.
Thẩm Hạ Thiên biết là mình chẳng thể moi được gì từ Dạ Minh nên thôi. Cùng lúc đó điện thoại rung lên, anh cầm lên nghe, ánh mắt dịu hẳn đi.
" Ba ơi, mẹ hỏi ba có muốn ăn màn thầu hấp không ạ? Mẹ hấp 10 cái, mẹ ăn 1 cái, con ăn 3 cái, cậu Justin ăn 2 cái, chú Lãnh Phong ăn 2 cái bây giờ còn 2 cái nữa ba có ăn không hay là để con ăn nốt luôn ạ." Bên kia là giọng điệu có phần lấy lòng của Tiểu Màn Thầu.
" Vậy con ăn 1 cái rồi để lại cho ba 1 cái được không?" Anh cười nhẹ.
" Vâng ạ."
Anh đi ra khỏi căn nhà cũ đó, leo lên xe rồi tự lái về. Khi anh vừa về đến cổng thì đã thấy bóng hình xinh đẹp của Cung Ân Thần đang tỉ mỉ chăm chút cho những khóm hồng mới nở. Anh bước xuống xe, đi tới ôm cô từ phía sau.
" Nhanh như vậy đã trở về rồi sao?" Cô bị giật mình, đẩy nhẹ anh ra rồi hỏi.
" Một chút xíu việc thôi mà." Anh vẫn chẳng chịu buông tha cho cô, anh tựa cằm xuống hõm vai cô, từ từ ngửi mùi hương từ tóc mềm.
" Tiểu Màn Thầu còn đang đợi anh dạy bơi cho nó đấy. Anh nhanh mà vào giúp con đi." Cung Ân Thần đẩy đẩy anh về phía nhà lớn.
Thẩm Hạ Thiên bật cười, không đành lòng đi về. Anh lên phòng thay đồ rồi sang phòng con trai, " Tiểu Màn Thầu đã xong chưa vậy?"
" Rồi ạ." Tiểu Màn Thầu chạy như bay ra khỏi phòng.
Anh dắt con đi tới hồ bơi ở ngoài sân. Tiểu Màn Thầu vẫn còn sợ nước, chưa dám nhảy xuống. Anh cẩn thận mặc áo phao vào cho con.
" Ba, con sợ." Cậu nhóc nói với anh bằng giọng sợ sệt.
" Tiểu Màn Thầu." Anh cúi xuống nhìn con sau đó, bật cười, " Ba xin lỗi nhé." Ngay lúc vừa nói xong anh đã đẩy Tiểu Màn Thầu xuống thẳng hồ bơi. Lúc đầu thằng bé còn vùng vẫy nhưng sau dần thả lỏng mình và nổi lên.
" Ba chơi kì lắm nha." Thẩm Hạ Thiên nhảy xuống hồ sau đó ôm thằng bé lên, nghe con trai oán trách.
" Lúc bé, bà nội cũng dùng cách này để tập bơi cho ba. Bà nội còn chẳng cho ba mặc áo phao đâu, ba phải vật lộn mãi mới nổi lên được." Anh vuốt ngược tóc ra sau cho con, giọng anh nhẹ nhàng.
" Thật sao?" Tiểu Màn Thầu nhỏ giọng.
" Thật chứ sao không thật, cậu cũng được bà nội dạy bơi bằng cách đó đấy." Justin chẳng biết ra hồ từ lúc nào, anh đứng trên thành bể bơi, nhìn hai người rồi nói.
" Ơ nhưng mà cậu Justin là anh trai của mẹ, sao lại biết bà nội vậy?" Tiểu Màn Thầu khó hiểu.
" Haha, cậu Justin vừa là anh trai của mẹ con, cũng vừa là em trai của ba con thôi." Justin ngồi xuống ghế sưởi nắng, giọng có chút bất cần.
" Lạ thật ba nhỉ." Tiểu Màn Thầu chớp chớp mắt nhìn ba.
Thẩm Hạ Thiên cũng chẳng biết nên giải thích thế nào cho con trai. Anh thả Tiểu Màn Thầu ra một lần nữa, sau đó dạy cho cậu bé cách đạp chân. Con trai học rất nhanh, một tay giữ lấy thành bể, hai chân phía sau phối hợp nhịp nhàng.
" Giỏi lắm!" Thẩm Hạ Thiên tán thưởng.
Chợt Tiểu Màn Thầu dừng hai chân lại, tay cuống lên, " Ba ơi, đau."
Thẩm Hạ Thiên kinh ngạc, đi tới ôm lấy con, " Justin, bế Tiểu Màn Thầu lên hộ anh."
Justin đang nằm sưởi nắng trên ghế cũng bật dậy, chạy tới bế cậu nhóc từ trong bể bơi lên chỗ ghế.Tiểu Màn Thầu nằm trên ghế, hai tay đặt nơi chỗ tim. " Ba ơi, có gì đó đang đâm vào con."
Thẩm Hạ Thiên đã leo lên khỏi bể bơi, anh nhìn vị trí mà con ôm, " Chẳng lẽ con chip đó đang cắm sâu vào thành tim ư?"
" Justin, gọi cho Lãnh Phong bảo anh ta liên lạc với bệnh viện đặt phòng nhanh." Anh ôm con trai vào lòng sau đó nhanh chóng dặn Justin. Justin hành động rất nhanh chóng.
Cung Ân Thần vừa lúc đó đi ra xem thì thấy Thẩm Hạ Thiên đang bế con trai, vẻ mặt có chút lo lắng.
" Làm sao vậy?" Cô sợ hãi chạy đến.
" Con chip ở tim đang làm con đau." Thẩm Hạ Thiên không muốn làm cô sợ nhưng vẫn phải nói.
Cung Ân Thần hoảng hốt, cô nhìn sắc mặt con trai đang tái đi.
" Cung Tử Dương." Justin bỗng kêu lên.
Cung Tử Dương chạy tới, anh cầm theo một cái hộp màu trắng.
" Đặt thằng bé nằm ngửa." Anh vừa mở hộp vừa nói. Từ trong hộp lấy ra một ống tiêm, bên cạnh là một thanh huyết thanh màu đỏ. Anh cẩn thận hút dịch.
Thẩm Hạ Thiên đặt con nằm xuống. Cung Tử Dương chạm tay của Tiểu Màn Thầu, " Cậu lớn có thể giúp cho Tiểu Màn Thầu bớt đau hơn, chỉ cần cháu nhịn một chút nhé."
Tiểu Màn Thầu gật đầu.
Cung Tử Dương đâm kim tiêm xuống vị trí vết sẹo mổ ở gần tim của Tiểu Màn Thầu. Cậu nhóc hét lên, Cung Ân Thần quay lưng đi không dám nhìn con trai.
" Justin, Thẩm Hạ Thiên, hai người giữ chặt tay cậu bé, đừng để nó vươn tay đến." Cung Tử Dương vẫn chưa truyền dịch vào.
Justin giữ một tay, Thẩm Hạ Thiên giữ một tay. Ống truyền dịch màu đỏ từ từ được truyền vào cơ thể của Tiểu Màn Thầu, có lẽ vì rất đau nên cậu bé hai tay đều nắm rất chặt. Sau khi Cung Tử Dương rút kim tiêm ra, cậu bé mới dần ổn định hô hấp của mình.
" Tử Dương, anh nói cho em biết, con trai của em bị làm sao?" Cung Ân Thần nắm lấy tay của anh trai mình, hốc mắt đỏ hoe.
" Con chip đang dần khiến cho trái tim của thằng bé co lại. Đã đến lúc chúng ta tháo chip ra." Cung Tử Dương thở dài.
" Vu Trạch nói bây giờ vẫn chưa phải là lúc." Thẩm Hạ Thiên ôm con trai, anh nói.
" Thực ra chẳng ai biết bao giờ mới là đúng lúc cả." Tử Dương lắc đầu.
" Anh sẽ phải mạo hiểm." Justin nhìn cháu trai của mình.
Cung Ân Thần quỳ sụp xuống, tay cô run lên từng đợt, " Nhưng ai có thể tháo con chip đó ra?"
" Chỉ có Jack Din." Thẩm Hạ Thiên nói, anh ta là người đưa con chip kia vào trong thân thể cậu bé nên chỉ có anh ta mới tháo ra được.
" Chẳng phải trong người anh cũng có con chip đó sao?" Justin bây giờ mới chợt nhớ ra anh trai của mình cũng lắp con chip M2B trong tim.
" Thẩm Hạ Thiên sẽ không bị con chip đó ảnh hưởng do anh ta không bị bệnh tim nặng. Nhưng Tiểu Màn Thầu là bệnh bẩm sinh, hơn nữa lại nhỏ tuổi..." Cung Tử Dương đóng hộp lại, anh giải thích.
" Biết đi đâu tìm Jack đây? Hắn sẽ chịu giúp đỡ chúng ta không? Hắn và Hàn là một phe." Cung Ân Thần rất sợ tên Jack đó.
" Có người có thể giúp chúng ta tìm Jack." Justin chợt nói.
" Ai?" Cả ba người còn lại đồng loạt hỏi.
" Lâm Hiểu Khê." Justin không nghĩ rằng ba người này lại không biết được chuyện Jack có sự chiếm hữu và dục vọng với cô gái đó đấy.
" Tiểu Diệp có thể giúp chúng ta liên hệ với Tiểu Khê." Cung Ân Thần như bắt được nắm rơm cứu mạng.
" Anh sẽ tự mình liên hệ với em ấy. Chúng ta tốt nhất đừng làm phiền đến Tiêu Tiểu Diệp, cô ấy bây giờ cũng không ổn." Thẩm Hạ Thiên cười an ủi vợ. Bên kia Bạch Niên Vũ đang rối mù lên vì việc cô vợ của mình đang mang thai trong lúc trúng độc, anh vẫn không nên làm phiền.
Cùng lúc ấy Lãnh Phong cũng đã chuẩn bị xe xong, Thẩm Hạ Thiên và Cung Ân Thần nhanh chóng đưa con trai tới bệnh viện khám.
Justin và Cung Tử Dương ở lại biệt thự tìm cách liên hệ với Jack.
Cung Tử Dương nối máy gọi cho một người.
" Có việc gì vậy, anh trai?" Người bên kia nghe máy. Giọng người này hết sức mỉa mai.
" Cô vẫn ở Singapore đúng không?" Cung Tử Dương hỏi.
" Anh vẫn còn nghĩ mình là anh trai của Cung Ngọc Thần này đấy à?" Người đó cười vang lên.
" Cung Ngọc Thần, cho tôi biết vị trí của Jack và Hàn." Anh đi thẳng vào vấn đề.
" Ồ, chỉ nhớ đến tôi khi tôi có tác dụng nè. Tại sao tôi phải nói với anh?" Cung Ngọc Thần giọng điệu đầy thách thức.
" Cung Ngọc Thần, cô có muốn biết mẹ cô bây giờ đang ở đâu không? Chỉ cần cho tôi vị trí của bọn họ, tôi sẽ cho cô biết mẹ cô đang ở đâu."
"...."
" Trả lời."
".... Được thôi."