Hào Môn Khế Ước: Thẩm Gia Ôn Nhu!

chương 66: cô biết thế nào là bất lực không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc Cung Ân Thần tỉnh lại, người ở bên cạnh là Vu Trạch. Anh ta đang ngồi bấm điện thoại, thấy cô tỉnh liền đưa cho cô cốc nước. Cô nhìn cửa sổ, ngoài trời, màn đêm đã buông xuống, lại chuyển tới đồng hồ, bảy giờ tối.

" Thẩm Hạ Thiên vẫn chưa về sao?" Cô hỏi.

Vu Trạch lắc đầu, " Chưa."

Cô im lặng.

" Năm ấy, cô làm sai nhiều thứ lắm. Không chỉ mỗi việc đấy đâu." Vu Trạch thở dài, " Chỉ riêng việc suýt lấy dao đâm tôi là đã sai lầm nghiêm trọng rồi."

Cung Ân Thần đang định lên tiếng thì tiếng động cơ xe ở ngoài cửa vang lên, cô đứng dậy đi ra chỗ cửa sổ, xe ấy là xe của Thẩm Hạ Thiên, cửa xe mở ra, bóng lưng cao lớn của anh xuất hiện, sau đó anh mở cửa phía sau, rồi bế một người con gái đi ra. Cung Ân Thần hai tay nắm chặt lại. Cô đi ra khỏi phòng, đứng trên sảnh cầu thang, cùng lúc đó cửa lớn mở ra, Thẩm Hạ Thiên trên tay là một người con gái mặc đồ đen đang ngất xỉu. Anh nhìn cô, không nói gì. Vu Trạch cũng thấy một màn này, anh ta đi xuống. Thẩm Hạ Thiên để cô gái ấy nằm trên ghế sofa.

" Vân Nhiễm?" Vu Trạch nhìn rõ khuôn mặt của cô gái này rồi thốt lên.

" Đúng." Thẩm Hạ Thiên gật đầu.

" Sao cô ta lại ở đây?" Vu Trạch ngạc nhiên, tay lần sau gáy của Vân Nhiễm. Cảm nhận được sự cấn của con chip sau làn da mỏng thì kinh ngạc, " Con chip vẫn ở đây."

" Cô ta vẫn chưa bị khai trừ khỏi Hắc Đế. Lúc sáng tôi nhận được tin tìm thấy cô ta ở Vân gia cũ. Khi đến đó, tìm thấy cô ta nhưng biết bên cạnh cô ta là ai không?" Thẩm Hạ Thiên nói.

" Ai?"

" Dạ Minh."

Ngay sau khi nghe cái tên ấy, sắc mặt Vu Trạch đanh lại. Đôi mắt đầy tia giận. " Hắn sao lại ở đấy?"

" Hắn nói với tôi là William đã vứt bỏ Vân Nhiễm, hắn được nhờ đưa cô ta quay trở lại với lúc ban đầu."

" Vân Nhiễm là đứa con gái bị mất tích không tìm thấy xác trong thảm án của Vân gia mười năm trước sao?"

" Đúng vậy."

Lúc này, Cung Ân Thần đi xuống, cô muốn nhìn biết được, cô gái mà Thẩm Hạ Thiên đưa về là ai. Khuôn mặt với thần sắc tái nhợt nhưng vẫn rất xinh đẹp. Cung gia lúc trước nhà sát cạnh Vân gia. Cô đã từng nhiều lần thấy Vân Nhiễm, đó là một cô gái rất đẹp, dịu dàng. Bọn họ mặc dù nói chuyện với nhau không nhiều nhưng cô gái này khiến cô có hảo tình.

" Thẩm Hạ Thiên! Cô ta có thai." Vu Trạch tay nắm lấy cổ tay của Vân Nhiễm, giọng điệu kinh ngạc.

Thẩm Hạ Thiên ngạc nhiên, " Thật sao?"

" Anh đừng khinh thường tôi, mấy cái bắt mạch này tôi cũng rất siêu đấy. Trước đây tôi phát hiện ra con Vu Thần mang bầu cũng là do bắt mạch." Vu Trạch khẳng định.

Thẩm Hạ Thiên nhíu mày, " Anh nghĩ đứa bé đó là của ai?"

" William." Người lên tiếng không phải là Vu Trạch mà là Vân Nhiễm, cô ta đã tỉnh lại, ánh mắt tuy vẫn còn mệt mỏi song không thiếu tia cảnh giác. Sau đó cô ta ngồi dậy, ánh mắt quan sát một hồi rồi dừng lại ở Cung Ân Thần. " Đã lâu không gặp, Tiểu Thần."

Cung Ân Thần mỉm cười khách sáo, " Xin chào, Nhiễm."

Thẩm Hạ Thiên đứng chắn trước cô.

" Đừng lo, tôi sẽ không giết cô ta đâu. Tôi bây giờ mục tiêu sẽ chỉ còn duy nhất một người nữa thôi." Vân Nhiễm nhếch môi, giọng điệu đầy giễu cợt, " Chà, đã lâu rồi mới được nói tiếng Trung Quốc."

Cung Ân Thần khó hiểu.

" Vân Nhiễm là sát thủ cùng khoá với Cung Tử Dương, Dạ Minh và V. Cô ta xếp đầu về thân thủ và tài bắn súng. Cô ta cùng ba người kia trở thành ba sát thủ tiềm năng nhất. Tuy nhiên hai năm trước, trong phiên đấu giá sát thủ, cô ta đã được hoàng tử William mua về với một số tiền rất lớn. Vậy là cô ta trở thành sát thủ độc quyền của anh ta. Còn bây giờ thì là, kẻ bị bỏ rơi." Vu Trạch giới thiệu lại Vân Nhiễm một lần nữa cho Cung Ân Thần.

Vân Nhiễm nhếch môi, " Cô thấy đấy, tôi không giống như cô nghĩ."

Cung Ân Thần không nói gì. Cô nhìn sang Thẩm Hạ Thiên, tia đau buốt làm tim cô nhói lên. Anh cũng quay sang nhìn cô, đôi mắt xanh phản chiếu toàn bộ biểu cảm của cô, anh lo lắng hỏi, " Em sao vậy?"

" Không sao cả." Cô chuyển ánh mắt.

" Tối nay, cô hãy tới phòng của khách ngủ. Sau đó hai ngày nữa, Lâm Thiên Dương sẽ đón cô tới Hồng Kông." Thẩm Hạ Thiên nói với Vân Nhiễm.

" Ồ, cũng phải chuẩn bị quần áo, đồ dùng cho tôi chứ, anh để quên vali của tôi ở lại Vân gia rồi." Vân Nhiễm không có cự tuyệt, thậm chí còn yêu cầu thêm.

" Sẽ bảo người mua mới cho cô." Anh chán nản.

" Ok." Vân Nhiễm cười.

Thẩm Hạ Thiên và Cung Ân Thần lên lầu. Cô ngồi trên giường, mắt nhìn anh. Anh thấy lạ, đến sát cô, " Là có chuyện gì?"

Cung Ân Thần đột nhiên ôm ngang hông anh, mặt áp vào người anh, mấy giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.

" Đừng nói gì cả." Cô nghẹn ngào nói, nước mắt cô thấm ướt áo anh, khiến cho anh cảm nhận được. Anh nghe cô, không nói gì.

" Trước đây, không phải là em không đến Mỹ tìm anh. Em thực sự đã đến, nhưng anh biết không, lúc em đến tìm anh, dừng chân trước cổng nhà anh thì em thấy một cô gái đi vào đó rất tự nhiên. Nhìn rõ mặt cô ấy em mới biết cô ấy chính là Lung Nguyệt, là bạn gái của anh. Cho nên em đã từ bỏ, em không muốn dây dưa với anh nữa nhưng mà, em vẫn là không bỏ được anh. Em biết, em đã quên đi rất nhiều chuyện, quên đi anh đã từng tổn thương anh như thế nào nhưng Thẩm Hạ Thiên, em không muốn bỏ lỡ anh nữa. Chúng ta, quay lại với nhau được không?"

Ngay lúc cô nói xong, Thẩm Hạ Thiên bỗng cứng đờ người, anh kinh ngạc nhìn cô.

" Em nói em muốn quay lại ư?" Anh quỳ xuống, mắt nhìn thẳng cô, như muốn chắc chắn mình không nghe nhầm, anh hỏi lại.

Cung Ân Thần gật đầu, đôi má đỏ lên, dưới sắc vàng của đèn càng thêm đáng yêu. Thẩm Hạ Thiên ghì chặt gáy cô, hôn cô thật lâu. Khi anh thả cô ra để cô điều chỉnh lại hơi thở thì cô nghe thấy tiếng anh nói bên tai của mình: " Anh cứ tưởng sự chờ đợi của mình là vô vọng nhưng cảm ơn em, đã cho anh thêm một lần được sống lại."

Cô ôm chặt lấy anh, cô không muốn nói thật với anh rằng cô đã biết chuyện ba năm trước, cô nghĩ nếu nói ra, anh sẽ tưởng cô quay lại với anh là vì áy náy.

Thẩm Hạ Thiên tựa đầu trên vai cô, " Tiểu Thần, đợi anh, chỉ cần một thời gian nữa thôi, anh sẽ trao cho em toàn bộ tất cả."

" Vậy còn đám cưới của anh và Bối Lặc Hà Vân thì sao?" Cung Ân Thần bây giờ mới nhớ tới, giữa bọn họ vẫn còn một người.

Thẩm Hạ Thiên ngẩng đầu dậy, tay đặt lên má cô, " Đám cưới đó sẽ vẫn diễn ra nhưng sẽ không có cô dâu chú rể. Đó là để dụ bọn kia hành động. Chúng rất sợ thế lực của bọn anh mạnh lên. Nếu có sự giúp đỡ từ Bối Lặc Hà Vân thì bên bọn họ sẽ bị yếu vế. Cho nên ở hôn lễ đó, nhất định sẽ có người đến ngăn cản, bọn anh muốn dụ hắn tới, là để xem đó là kẻ nào vì cho tới giờ, thông tin về liên minh bên bọn William bọn anh vẫn chưa nắm được hết."

Cung Ân Thần đột nhiên cảm thấy tia run sợ trong lòng, cô nắm chặt tay anh, " Em không muốn."

" Không sao cả, hãy cứ cư xử như lúc trước. Chúng ta vẫn sẽ tổ chức phiên toà và ở đó, anh và em hãy cố gắng chỉ trích nhau hết cỡ."

" Tại sao lại làm vậy?"

" Vì rất có thể bọn họ sẽ đến tìm em, vì em là cách tốt nhất để bọn họ thành công phá huỷ vụ liên hôn này. Rất nhiều người biết anh yêu em, và ít người biết anh yêu em nhiều hơn tất thảy. Chính vì vậy, em sẽ là mũi tên khiến anh bỏ lại đằng sau tất cả."

Cung Ân Thần ghì chặt anh.

————-

Sáng hôm ấy, ánh nắng rất đẹp, Cung Ân Thần đi sưởi nắng ở vườn hoa. Thẩm Hạ Thiên và Vu Trạch đã rời khỏi nhà từ rất sớm. Ở đây chỉ có cô và Vân Nhiễm. Mặc dù cô vẫn còn rất cảnh giác với cô ta nhưng Thẩm Hạ Thiên đã nói với cô rằng cô ta nhất định sẽ không làm gì cô, hơn nữa, luôn có cảnh vệ giám sát hai người bọn họ và cả Lãnh Phong cũng đã từ Trung Quốc tới. Vân Nhiễm không thể đọ được Lãnh Phong vì Lãnh Phong cũng là sát thủ độc quyền từ Hắc Đế của Thẩm Hạ Thiên. Chính vì vậy cô càng an tâm hơn.

Cô ngồi trên ghế mây, bên cạnh là Vân Nhiễm.

" Tôi tưởng các người đã không còn bên nhau?" Vân Nhiễm là người lên tiếng đầu tiên.

" Chúng tôi tới đây để tranh giành quyền nuôi con." Cô trả lời.

" Chà, hoá ra hôn nhân không phải là bến đỗ hạnh phúc nhất phải không?" Vân Nhiễm bật cười, nhưng Cung Ân Thần lại cảm nhận được trong đó một nỗi buồn ẩn kín.

Cô quay lại nhìn Vẫn Nhiễm, cô gái này rất đẹp, hơn nữa lại là sát thủ. Bọn họ nói cô ta là sát thủ của hoàng tử William, cô cũng biết vị hoàng tử đó. Anh ta là người được xem là vị hoàng tử có ảnh hưởng lớn đối với hoàng gia Anh quốc. Là con trai của cố Công nương Emily và hoàng tử Edward, xếp trong danh sách thừa kế thì đứng thứ 5. Tiếp xúc ở bên cạnh một người như thế, không biết Vân Nhiễm cảm thấy thế nào.

" Hoàng tử William có như những gì bọn họ nói không? Tài giỏi, đào hoa, luôn lịch lãm với mọi người?"

Vân Nhiễm giật mình, nhìn sang cô, đôi mắt đen đẹp đẽ của cô ấy hiện lên chút buồn, rồi cô ấy cười to, " Không đâu. Không giống một chút nào. Con quỷ đó là một kẻ mưu mô, quỷ quyệt, tàn nhẫn tới máu lạnh."

Cung Ân Thần không hiểu sao, mỗi lời nói thốt ra của Vân Nhiễm lại đầy oán hận tới như vậy.

" Cô đã bao giờ thấy hắn giết người chưa? Thấy hắn thiêu đốt những kẻ đối nghịch hắn trên những cột sắt nóng ấy. Nếu cô nhìn thấy cảnh đó, nhất định cả đời cô cũng sẽ sợ khiếp vía cho mà coi."

" Vân Nhiễm, tại sao cô khóc?" Dòng lệ dài chảy xuống từ nơi hốc mắt của cô ấy. Cung Ân Thần tò mò, tại sao người phụ nữ này lại khóc chứ.

Vân Nhiễm đưa tay lên đặt nơi má mình, cảm nhận giọt lệ nóng. Lần cuối cô khóc chính là ở trong ngục tối bị dùng roi gai quất, lúc người đó xuất hiện trước mặt cô. Bây giờ, cô và hắn không còn can hệ gì với nhau vậy mà chỉ nghĩ về hắn đã khiến cô khóc.

Cung Ân Thần xích ghế lại gần cô, dưới ánh nắng nhẹ, đôi mắt long lanh nước của Vân Nhiễm phát sáng lên như một viên pha lê. " Cô có một đôi mắt rất đẹp!"

Lời khen đó của Cung Ân Thần khiến cho nước mắt của Vân Nhiễm lại rơi nhiều hơn.

Cô ta cay đắng nói, " Cung Ân Thần, cô biết thế nào là bất lực không? Là cái cảm giác mà muốn rời đi lại muốn ở lại. Muốn dùng dao giết chết một người nhưng lại chần chừ. Cô có biết bị giam hãm trong hận thù đau khổ từng nào không hả?"

Cung Ân Thần im lặng.

" Tôi biết Thẩm Hạ Thiên vì yêu cô mà gạt bỏ thù hận. Vì yêu cô mà đứng trên đầu ngọn giáo, anh ta vẫn muốn bảo vệ cô. Tôi cũng muốn bản thân mình có thể giống như anh ta, bỏ qua tất cả để yêu người đó. Nhưng, mỗi lúc tôi nhắm lại, máu của cha mẹ lại bắn vào mặt tôi, tiếng hét của những kẻ bị thiêu sống khiến tôi như bị điếc. Tôi đã đặt dao trên cổ hắn không dưới mười lần nhưng chẳng lần nào tôi thành công giết hắn. Chỉ duy nhất một lần, tôi khiến hắn một thân đầy máu nhưng tôi không nếm trải được chút nào hả hê mà chỉ thấy đau đớn. Cung Ân Thần, nỗi bất lực trong lòng tôi, cô có hiểu được không?" Vân Nhiễm cười nhạt rồi từ từ nói tiếp.

Cung Ân Thần vẫn im lặng, cô đang suy nghĩ về "hắn" trong câu chuyện mà Vân Nhiễm kể cho cô. " Vân Nhiễm, hắn mà cô nói là William ư?"

Vân Nhiễm nhìn cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

" Cô biết không, bọn họ nói, tôi là viên đạn bạc của hắn. Chỉ cần lấy tôi ra uy hiếp thì nhất định hắn sẽ đầu hàng. Nhưng mà, tất cả bọn họ đều nhầm rồi. Tên ác quỷ ấy, trong lòng chỉ có hận thù, làm gì có chỗ cho tình yêu." Vân Nhiễm vẫn là không trả lời câu hỏi của cô.

" Vân Nhiễm...."

" Nếu cô quay lại với Thẩm Hạ Thiên, nhất định sẽ khó có thể được an ổn."

" Tại sao?"

" Cô biết Kay đúng không?"

Cung Ân Thần chưa từng quên đi người đàn ông đó.

" Kay đã trở thành kẻ điên rồi. Những gì anh ta muốn chính là đưa cô và Thẩm Hạ Thiên xuống địa ngục để tái ngộ với một người." Vân Nhiễm nói.

" Thera?"

" Tôi không biết tên cô nàng đó có phải là Thera hay không nhưng vì cô gái đó mà Kay đã dần trở thành con ác quỷ giống như hắn."

" Nhưng người giết Thera là anh ta mà."

" Không phải, người hạ lệnh giết Thera là kẻ khác."

" Nói cho tôi biết đó là ai?"

" Cô nên hiểu, nếu cô biết về hắn sẽ chỉ nhận lấy nỗi kinh hoàng."

————-

Tuệ Anh: Các bạn đoán bao giờ thì trùm cuối lên sóng. Liệu có lại là một William nữa hay là một con ác quỷ khác? Chờ nhé vì thân phận của trùm cuối sắp lộ ra và chuẩn bị chờ đón nhân vật này nhé! Bật mí nhỏ, nhân vật này đã từng xuất hiện trong truyện này! Hehe.

Truyện Chữ Hay