Thẩm Hạ Thiên đã nghĩ mình sẽ ổn sau khi Cung Ân Thần đi như thế nào....
Thẩm Hạ Thiên đứng trước cửa ban công nhìn ra khung cảnh thành phố New York rực rỡ, nơi hào nhoáng này thu hút rất nhiều kẻ, chỉ riêng anh là thấy nó quá ngột ngạt. Khói thuốc cứ vờn theo ngón tay anh cuốn vào gió.
Phía sau anh bỗng nhiên có người đi tới, ôm lấy thắt lưng, anh cảm nhận được cả sự mềm mại cũng như đụng chạm đầy quyến rũ của người đó.
" Lily, sao không ngủ?" Anh để mặc bàn tay kia đang trêu ghẹo trước bụng mình.
" Anh chưa ngủ, sao em dám ngủ." Cô gái người Mĩ phía sau nũng nịu.
Thẩm Hạ Thiên quay người lại, ngón tay còn vương hơi khói vuốt nhẹ lên má của cô nàng kia, anh hôn xuống môi cô ta một cái, nhẹ nhàng như chuồn chuồn đáp nước.
" Ngủ đi." Anh rời khỏi môi cô, ôn hoà nói.
Người con gái ấy dường như chưa đủ, đang muốn níu kéo anh thì đã bị một câu lạnh đến sắc người:
" Em thích quà chia tay là gì nào?"
Cả người cô run lên.
" Em đã làm gì sai?" Cô cuống cuồng.
Thẩm Hạ Thiên lắc đầu, " Em không sai, mà tôi sai."
Cửa phòng đóng lại, người tình thứ 6 của Thẩm Hạ Thiên đã bị đá.
Đó là sáu tháng sau khi Cung Ân Thần bỏ đi.
Thẩm Hạ Thiên cho là bản thân quên cô được rồi. Cho dù có nghe tin cô, anh cũng sẽ gật đầu, mỉm cười: "À, là vợ cũ của tôi đấy. Không biết cô ấy sống tốt không? Đã lấy chồng chưa."
Thẩm Hạ Thiên đã như thế nào khi biết mình có con...
Đó là một ngày đẹp trời, Thẩm Hạ Thiên vừa bước ra khỏi sân bay: " ừ, mình chỉ đến Canada để du lịch, chẳng làm gì cả." Anh tự nhủ bản thân như vậy.
Sau khi đặt khách sạn, anh nhìn bản thân trước gương: " Tôi là tỉ phú, cô ấy chẳng qua chỉ là một con người bình thường, không đáng để mắt."
Lúc ăn cơm, Thẩm Hạ Thiên nhìn những món ăn trước mặt: " Đây chỉ là tự dưng muốn ăn món này, và trùng hợp đó là món cô thích, không phải tôi cố tình."
Lúc Thẩm Hạ Thiên đang ôm chặt cô nàng người Canada vừa mới quen ở trong quán bar, anh hôn lên má cô nàng đó. Đúng rồi, phải là cô nàng nóng bỏng như này mới phù hợp với mình, cô ấy cái gì cũng hơn Tiểu Thần. Mẹ kiếp, sao lúc nào mình cũng so sánh bạn gái của mình với vợ cũ của mình thế nhở.Đêm hôm ấy, Thẩm Hạ Thiên lái xe chạy tới ngoại ô để tìm một người. Anh chạy tới căn nhà đó, gõ cửa.
" Lisa và Dung Dĩ đã cùng nhau đi tới bệnh viện để khám thai rồi. Đêm nay bọn họ sẽ ở lại trong đó." Người giúp việc có vẻ ngái ngủ nói với anh.
Hơi cồn trong đầu anh bị thiêu cháy. Anh lắp bắp, " Lisa có thai ư?"
" Cô ấy có thai bảy tháng rồi."
Thẩm Hạ Thiên đếm nhẩm, đêm ấy, cái ngày cô rời đi.
Thẩm Hạ Thiên bảo người giúp việc đừng nói cho bọn họ biết sự xuất hiện của anh.
Thẩm Hạ Thiên lái xe tới bên bờ biển, hét lên một cái tên. Vào khoảnh khắc mặt trời ló rạng, anh đã bốc đồng gọi điện thoại của Bạch Niên Vũ.
" Tôi sắp làm cha rồi."
" Ồ. Uống say vào nhé!"
Ngày hôm sau, Thẩm Hạ Thiên nhập viện, vì uống rượu quá nhiều mà ngộ độc. Bạch Niên Vũ đang ở Anh cũng phải bay tới Canada để chăm sóc anh ta, bởi vì chính anh là người đã đầu độc.
" Tôi gặp được Cung Ân Thần rồi, lúc nãy ở khoa sản, cô ấy bị ngã, suýt nữa thì sảy thai."
Thẩm Hạ Thiên nghe xong thì rút dây chuyền trên tay, chạy xuống khoa sản, đi tới cái phòng mà Bạch Niên Vũ nói. Nắm lấy tay cô, " Tiểu Thần!"
Cô ngủ một ngày, anh chăm sóc cô một ngày. Khi cô tỉnh lại, anh không xuất hiện mà anh đưa cháo và nước cam cho Bạch Niên Vũ, " Cô ấy mà nhìn thấy tôi thì chắc chắn sẽ nhảy lầu."
Bạch Niên Vũ cười khổ.
Thẩm Hạ Thiên cho người tra tất cả thông tin về quá trình mang thai của Cung Ân Thần. Cho đến khi nhìn thấy một báo cáo, cả người anh đơ cứng. Cô đã từng tới bệnh viện ở New York để phá thai nhưng trong quá trình chuẩn bị phẫu thuật đã bỏ trốn. Anh không biết lúc ấy mình đã như thế nào. Chỉ biết, nơi tận đáy con tim, con dao dăm bao ngày nay đã cắm sâu một tấc vào tim anh.
" Tất cả là lựa chọn của cô ấy." Bạch Niên Vũ bộ mặt đầy chán ghét, đá mấy chai rượu xung quanh anh.
" Thấy chưa, cô ấy hận tôi nhường nào." Anh gật đầu, có chất lỏng nóng ấm chảy ra từ khoé mắt.
Ngày Cung Ân Thần sinh, Thẩm Hạ Thiên đã ở đó, anh mặc đồ cải trang thành hộ lí đi vào phòng mổ của cô. Anh đã nắm chặt tay cô, hết quá trình ấy. Khoảnh khắc ôm con vào lòng, anh mừng rỡ, đây là con trai của anh, là kết tinh tình yêu của bọn họ.
Thẩm Hạ Thiên đã như thế nào khi nhận được tin Cung Ân Thần kết hôn...
Đó là một ngày mưa giông rất lớn, cả thành phố Chicago bị nhấn chìm trong sấm chớp và mưa. Thẩm Hạ Thiên đang ngồi uống rượu với Trương Tiểu Kiều trong một không gian lãng mạn. Lúc ấy, anh bất ngờ nhận được một tin nhắn, từ em trai Justin yêu quý của mình.
[ Cô ấy sắp kết hôn, một tháng nữa. Cùng với Dung Dĩ, ở Toronto.]
Khoảnh khắc ấy, li rượu vang trong tay anh bị bóp nát. Trương Tiểu Kiều lo sợ, hỏi anh có sao không? Anh lắc đầu, anh không sao cả, chỉ là anh say rượu, đầu óc cứ nghĩ tới mấy cái thứ điên rồ. Anh nghĩ mình nên ngủ một giấc, sáng mai tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng đêm ấy, anh chẳng hiểu sao lại lao xuống dưới hầm đỗ xe, lấy con xe xa xỉ mà mình vừa đặt mua, lái như điên trên đường rồi đâm sầm vào ngân hàng. Anh chỉ thấy đầu mình chếnh choáng, hình như có dòng máu đỏ chảy trên đầu anh, bàn chân trái đau đau, anh mở cửa xe, bảo vệ đều dương súng về anh, anh giơ hai tay lên đầu. Thầm nghĩ: " Ừm, mình tự tử sai cách rồi."
Sau đó anh vào tù, ở trong một cái phòng giam đặc biệt, nói không ngoa thì như một khách sạn. Anh lẳng lặng đếm từng ngày.
" Nhấn cô ấy xuống biển chắc cũng là cách hay đấy."
" Hay thòng dây qua cổ cô ấy?"
" Không, mình nên ném cho cô ấy một đống thuốc ngủ."
" Hoặc đưa cô ấy tới Dubai rồi ném từ tầng cao xuống, cho cô ấy cảm nhận được cái cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục."
365 ngày ở trong tù, Thẩm Hạ Thiên vừa bước ra khỏi trại giam, Lâm Thiên Dương đã đưa cho anh một bức ảnh. Đó chính là hình con trai của anh được Cung Tử Dương bế đang tạm biệt Cung Ân Thần ở sân bay. Chuyến bay ấy từ Toronto về thành phố X.
Anh cất tấm ảnh vào trong túi áo, " Lâm Thiên Dương, tôi nghĩ mình cần một chuyến nghỉ dưỡng."
Lâm Thiên Dương đưa cho anh một cái vé máy bay: " Hừm, tôi đã đặt trước cho anh rồi, Bali."
Thế là Thẩm Hạ Thiên bay tới Bali, hẹn hò với cô người yêu mới, và lại chia tay.
Sau rất nhiều lần chia tay, anh mới hiểu được rằng: Cung Ân Thần là cái gai trong tim anh.
Thẩm Hạ Thiên làm thuyền trưởng Hook khó khăn như nào...
Đó là một ngày đẹp trời, Thẩm Hạ Thiên đi tới Disneyland để gặp Quan Nhĩ. Bên cạnh Quan Nhĩ là một cậu bé với đôi mắt giống anh, cậu bé kia có vẻ hơi buồn, khi thấy anh, hai mắt cũng sáng lên.
" Chú giống như thuyền trưởng Hook vậy!" Thằng bé vừa nhìn anh thì đã thốt lên.
Anh lúc này mới để ý, hôm nay, chiếc áo phông anh mặc in hình thuyền trưởng Hook và mái tóc vì đã lâu chưa cắt có chút dài ra trông lãng tử giống hệt vị đó. Anh bật cười, " Còn cháu thì là Peter Pan."
Đó là con trai của anh, anh yêu nó biết chừng nào, anh vẫn luôn lén lút cho người ở bên cạnh con trai, mỗi nơi con trai tới, anh đều sai người chụp một bức ảnh, bây giờ anh có cả tập album ảnh dài chỉ để riêng hình con trai và vợ cũ của mình.
Ngày hôm đó, anh đã cùng con trai chơi suốt 5 tiếng đồng hồ, khoảnh khắc ấy, anh thấy cuộc sống đầy giả dối của mình cuối cùng cũng được thanh thản.
" Mẹ chỉ thăm cháu vào giáng sinh, năm mới. Kể cả ngày sinh nhật mẹ cũng chỉ gọi điện thoại thôi. Cháu không được gọi video với mẹ, vì cậu lớn nói với cháu mẹ bị bệnh."
" Hôm nay cháu lén tắm nước lạnh, sốt cao nhưng mẹ vẫn không tới thăm cháu mà chỉ gọi điện dặn dò cháu."
" Mẹ cháu mặc dù rất xa cách nhưng cháu biết mẹ rất yêu cháu."
" Chú Dung Dĩ hình như thích mẹ cháu, cháu nghĩ thế. Nếu mà chú ấy làm ba cháu thì càng tốt. Nhưng mà mắt chú ấy màu nâu trầm, không phải mắt xanh giống cháu."
" Thuyền trưởng Hook, chú nói xem, có phải ba cháu đang đi tìm cháu không?"
"Thuyền trưởng Hook, cháu thật sự nhớ mẹ cháu, và cả ba nữa...mặc dù cháu chưa từng gặp mặt ba."
Mỗi lần Thẩm Hạ Thiên nhận được điện thoại của con trai là mỗi lần cây dao trong tim lại khoét sâu từng nhát. Con trai luôn kể về anh nhưng anh chẳng thể nào thừa nhận với con rằng mình chính là ba của con.
" Mẹ con rất yêu con."
" Ba con sẽ tìm thấy con nhanh thôi."
" Lần sau đừng tự làm tổn thương mình nữa, nếu con bị bệnh, người đau lòng nhất chính là mẹ con, cậu lớn." Và cả ba nữa.
" Tiểu Màn Thầu, Peter Pan rất mạnh mẽ và dũng cảm, con cũng phải như cậu ấy nhé!"
" Tiểu Màn Thầu, đừng để Dung Dĩ làm ba con."
Thẩm Hạ Thiên chưa bao giờ cảm thấy việc cướp lại Cung Ân Thần quan trọng tới như vậy...
Vẫn là một ngày đẹp trời, Thẩm Hạ Thiên bay tới Canada, anh vừa đặt cột mốc thứ 50 của tập đoàn tài chính Lioen ở đó. Anh biết cô đang ở Canada này, nghe nói cô tới đây để nghỉ ngơi nên anh cũng chạy một quãng đường dài tới để tìm cô. Anh để Jack, chàng quản lí cấp cao vừa được bổ nhiệm từ Anh tới Canada để tiếp quản khu vực của mình, chăm sóc cô. Sẽ rất buồn cười vì một nhân tài có bằng MBA về quản trị lại phải tới để chăm sóc một cô gái nhưng mà Jack là người rất nghe lời, làm rất tốt. Mỗi ngày Thẩm Hạ Thiên đều cho người mang thực phẩm tươi sạch từ nông trường chất lượng cao tới khách sạn cô đang ở để Jack chuẩn bị các bữa ăn cho cô. Hay thỉnh thoảng vào khi đêm xuống, lúc Cung Ân Thần vừa uống một viên thuốc ngủ thì anh sẽ tới, lẳng lặng ngủ bên cô. Suốt 1678 ngày xa cô và từng ngủ cùng rất nhiều cô gái, Thẩm Hạ Thiên cảm thấy việc mình nằm bên cạnh cô là dễ chịu nhất.
Sau đó từ thành phố Madrid báo về tin con trai bị dị ứng, anh đã lao vội tới đó, cắt ngang cuộc họp giới thiệu về quy mô hoạt động và đẩy mạnh kinh tế của tập đoàn Lioen, lên chuyên cơ riêng, tới Tây Ban Nha.
Và câu chuyện sau đó, ai cũng biết.
Anh chuẩn bị rất nhiều giấy tờ và bằng chứng, tất cả những điều này đều có thể giúp anh giành được quyền nuôi con triệt để. Anh cầm tấm ảnh nhỏ chụp cảnh hai mẹ con Cung Ân Thần và Tiểu Màn Thầu cười tươi rạng rỡ, khoé môi anh bỗng dưng cong lên.
Cung Ân Thần, chúng ta nên làm lại từ đầu.
Sau đó anh đã gọi điện thoại tới cho Tiểu Màn Thầu.
" Peter Pan, thuyền trưởng Hook rất nhớ Jenny, có thể cho ta gặp Jenny được không?"