Editor: Hạ Y Lan
Thái độ Nhiếp Giai Lan đầy kiêu ngạo như thể cô có thể làm gì được tôi.
Diêu An Ninh không nổi giận, mà lấy ra một xấp tài liệu: "Có lẽ sau khi xem xong những thứ này, cô có thể nói chuyện đàng hoàng."
Diêu An Ninh không phải là người dễ bị chọc giận, cô rất giỏi khống chế cảm xúc của mình, xuất thân của cô đã dạy dỗ cô thời thời thời khắc khắc nhớ đến hai chữ thể diện, cho dù đó chỉ là thể diện ngoài mặt.
Nhiếp Giai Lan thô lỗ nhận đồ từ tay Diêu An Ninh, cô ta rất muốn xem Diêu An Ninh giở trò gì.
Càng nhìn về sau, sắc mặt Nhiếp Giai Lan liền thay đổi.
"Những thứ này không phải là thật!" Tay Nhiếp Giai Lan cầm tài liệu run rẩy, cũng không biết là tức giận hay là đang sợ.
"Tôi có thể chờ cô sau khi xác nhận rồi nói chuyện tiếp." Diêu An Ninh hào phóng cho đối phương rất nhiều thời gian.
Nhiếp Giai Lan trợn mắt, tay run rẩy lấy điện thoại di động ra.
Cô ta đi qua bên cạnh, cách Diêu An Ninh một khoảng, mắt còn nhìn chằm chằm vào Diêu An Ninh, ánh mắt đầy phòng bị.
Nhiếp Giai Lan hạ giọng nói chuyện với người bên kia điện thoại, từ đầu đến cuối Diêu An Ninh cũng không hướng mắt về phía cô ta, cũng không có tâm tư đi nghe lén bọn họ đang nói cái gì.
Một mình Diêu An Ninh đứng bên hồ, nhìn mặt nước, sắc mặt bình tĩnh.
Hơn mười phút sau, nhìn lại Nhiếp Giai Lan bên kia, vẻ mặt cô ta thay đổi nhiều lần, lần sau so lần trước càng khó coi.
Nhiếp Giai Lan nắm chặt tờ giấy, lực mạnh đến mức thủng một lỗ, khi cô ta kết thúc trò chuyện, lần nữa nhìn về phía Diêu An Ninh, ánh mắt cực kỳ phức tạp, cô ta muốn trốn, trốn thật xa, tuy nhiên cô ta vẫn phải tiếp tục nói chuyện với Diêu An Ninh.
Cách Diêu An Ninh ngày càng gần, Nhiếp Giai Lan càng khẩn trương, thậm chí ngay cả cổ họng cũng khô khốc không nuốt xuống được.
"Có thể nói chuyện rồi chứ?" Diêu An Ninh hỏi.
"Những thứ đó, làm sao cô có được." Chỉ cần một cuộc điện thoại, Diêu An Ninh ở trong mắt Nhiếp Giai Lan đã hoàn toàn thay đổi.
"Làm sao tôi có được không quan trọng, quan trọng là nó có phải thật hay không." Đó là bằng chứng hối lộ, đối tượng hối lộ là cha của Nhiếp Giai Lan, là một quản lý mua hàng của công ty, số tiền cầm đi cũng không ít.
Muốn tra được những thứ này cũng không phải là chuyện khó, điều tốt nhất trên thế giới này chính là tiền, chỉ cần có tiền là có thể mua được thứ mình muốn.
"Không phải thật! Những thứ này đều là giả, cô đang vu khống! Là bịa đặt!" Nhiếp Giai Lan cắn chặt răng, tiếng cô ta gào thét lớn bao nhiêu thì có bấy nhiêu chột dạ, bởi vì chúng đều là thật, mới vừa rồi cô ta đã gọi cho ba mình, lúc đầu ba cô ta còn hết sức phản bác, nhưng cô ta vừa nói trên tay cô ta có tài liệu, còn nói ra một số thông tin thì ông ấy hoàn toàn thay đổi.
Diêu An Ninh cũng không tranh luận với cô ta làm gì, chỉ lấy điện thoại ra.
Nhiếp Giai Lan không hiểu: "Cô làm gì đấy?"
"Cô đã không tin, vậy hãy để người giám định đến nói cho cô biết thật hay giả."
"Không được!" Nhiếp Giai Lan nhào tiến lên, muốn ngăn cản hành động của Diêu An Ninh, trong điện thoại, ba cô ta bảo phải nghĩ mọi cách dàn xếp với Diêu An Ninh.
Vậy mà Nhiếp Giai Lan chẳng những không ngăn cản được, ngược lại thúc đẩy đi đến kết quả này, tay của cô ta nhấn trúng nút gửi, chỉ một nháy mắt, màn hình điện thoại liền nhảy lên thông báo đã gửi thành công.
Mặt mũi Nhiếp Giai Lan trắng bệch, cục diện vừa rồi là do một tay cô ta tạo thành.
"Sao cô có thể làm như vậy!" Tinh thần Nhiếp Giai Lan suy sụp, nước mắt ào ào rơi xuống, chuyện sau đó cô ta không dám tưởng tượng.
"Tại sao tôi không thể?" Diêu An Ninh hỏi ngược lại.
"Ma quỷ! Cô là ma quỷ!" Lúc này, Diêu An Ninh trong mắt cô ta chính là ma quỷ, muốn kéo cô ta vào vực sâu không đáy!
Bị người ta mắng, Diêu An Ninh cũng không lộ vẻ tức giận, bình tĩnh như lúc ban đầu: "Tôi cũng chỉ đáp lễ mà thôi."
Mặt Nhiếp Giai Lan tái nhợt, nếu sớm biết Diêu An Ninh sẽ có thủ đoạn thế này, tuyệt đối cô ta sẽ không trêu chọc vào, nhưng tất cả đều đã muộn, hôm nay làm cũng đã làm rồi, khó mà vãn hồi.
"Cô phát tán tin đồn, nói tôi và Trần Trì có quan hệ mờ ám, lại viết bài chửi bới thanh danh của tôi, cô đổ nước dơ vào tôi nhiều lần như thế, cô cho là tôi sẽ thờ ơ sao?" Diêu An Ninh chọc thủng mọi hành động của Nhiếp Giai Lan, ban đầu cô dự định sẽ giải quyết từ từ, nhưng Nhiếp Giai Lan là một người không an phận, cứ luôn nhảy ra tìm cảm giác tồn tại, vậy thì không thể trách cô tàn nhẫn.
Nhiếp Giai Lan vẫn nhìn Diêu An Ninh không vừa mắt, Diêu An Ninh nói hai chuyện cũng đúng là cô ta làm, cho tới nay cô ta đều không cảm thấy có gì sai, lúc ấy cảm giác chán ghét Diêu An Ninh đã dâng lên tột đỉnh, mới có thể ác ý bôi nhọ Diêu An Ninh như thế.
Ý nghĩ xấu nhất thời, mới dẫn đến mọi thứ bây giờ cô ta phải chịu.
"Tôi chỉ nói những gì tôi thấy thôi! Tôi đã làm sai điều gì!" Nhiếp Giai Lan tuyệt đối không thừa nhận tất cả là lỗi lầm của mình, cô ta liều chết phủ nhận, ánh mắt nhìn Diêu An Ninh tràn đầy oán hận.
Diêu An Ninh hướng mắt nhìn lại Nhiếp Giai Lan, khóe miệng khẽ cong, thật giống như nhìn thấu bộ dạng chột dạ của cô ta.
"Tôi cũng cho người ta thấy rõ sự thật, tôi cũng không làm sai gì cả." Diêu An Ninh đáp trả lại lời của cô ta.
"Cho dù tôi có làm gì không đúng, cô cũng không thể phá hủy cả nhà tôi! Cô làm như thế, sẽ hủy hoại gia đình tôi! Cô thật ác độc!" Nhiếp Giai Lan tràn đầy oán hận, tố cáo Diêu An Ninh độc ác.
Lời đến nước này, Diêu An Ninh cũng phải di chuyển, cô bước một bước về phía Nhiếp Giai Lan, từ từ ép tới gần cô ta: "Phá hủy gia đình cô? Mệnh của cô và người nhà cô đều quý giá, người khác thì không đáng tiền sao? Trước khi cô làm những điều đó, tại sao cô không nghĩ đến những gì sẽ xảy ra với người khác? Nó đáng bị hủy hoại chỉ vì những lời nói vô trách nhiệm của cô hay sao?"
Nhiếp Giai Lan oán hận Diêu An Ninh tuyệt tình, nhưng cũng e ngại sự tàn nhẫn của cô, khi Diêu An Ninh tiến từng bước lại gần, Nhiếp Giai Lan cũng lùi từng bước về sau, cô ta hiểu lời nói của Diêu An Ninh, chuyện Diêu An Ninh tự sát cô ta cũng nghe qua, nhưng cô ta vẫn bị sốc ngay khi thấy vết sẹo kia.
Diêu An Ninh cởi đồng hồ, một vết sẹo dữ tợn hiện ra.
"Chờ cô cũng đi tới bước đường này, cô sẽ hiểu rõ tâm tình của tôi bây giờ." Diêu An Ninh đeo lại đồng hồ, nếu làm triệt để hơn, Nhiếp Giai Lan sẽ không còn xuất hiện trước mắt cô nữa.
Nhiếp Giai Lan càng chột dạ, mặc dù cô ta biểu hiện mình chính đáng lỗi lạc, nhưng chính cô ta cũng hiểu rõ, chuyện này đều do cô ta thêm dầu thêm mỡ, % đều là giả, chợt, cô ta nhớ đến những lời Trần Trì nói trong loa ngày đó, trước kia cô ta còn buồn bực Trần Trì bị điên hay gì mà ra mặt, bây giờ nghĩ lại, nhất định là Diêu An Ninh đã làm gì đó mới khiến Trần Trì hành động như vậy.
Nghĩ thông suốt điểm này, Nhiếp Giai Lan càng thêm run rẩy, ngay cả Trần Trì cũng hết cách với Diêu An Ninh, cô ta lấy gì đấu lại?