Editor: Hạ Y Lan
"Chúng tôi thật sự không có quan hệ gì cả." Diêu An Ninh tiếp lời Trần Trì.
Vậy mà cũng chẳng chiếm được sự tin tưởng của những người khác, Kiều Trăn cảm thấy hình như mình đã dính líu vào một cuộc tình cảm rối rắm giữa hai người họ.
"A, chuông reo, tớ về chỗ đây." Ném lại những lời này, Kiều Trăn trở về bàn học của mình.
Một hồi giằng co cứ như vậy không giải quyết được gì.
Mọi người ai về nhà nấy, Thẩm Kỳ tiến tới cạnh Trần Trì, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự mời cô ta đi ăn?”
"Ừ." Trần Trì đáp qua loa một tiếng, dù sao có một số việc không thể nói ra.
Vẻ cổ quái trên mặt Thẩm Kỳ càng tăng thêm: "Hai người. . . . . . chỉ hai người?"
Trần Trì tìm Diêu An Ninh ăn sáng? Hơn nữa thái độ của Trần Trì đối với Diêu An Ninh rất kì lạ.
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Trần Trì nhìn Thẩm Kỳ mà lông mày muốn xoắn vào nhau.
"Chúng ta là anh em đi, cậu có tin tớ không?" Thẩm Kỳ bất ngờ hỏi.
Dĩ nhiên là Trần Trì gật đầu, mặc dù bên cạnh hắn có không ít người đi theo, nhưng chỉ công nhận người anh em tốt là Thẩm Kỳ.
"Cậu hãy thành thật nói với tớ, có phải cậu thích Diêu An Ninh không?" Thẩm Kỳ cũng không quanh co, trực tiếp hỏi thẳng.
Trần Trì chợt đứng lên, rống lên một tiếng: "Tui thích cô ta?" Một tiếng nổ vang, cả phòng học đều yên tĩnh lại, ngay cả thầy Hoàng vừa mới đi vào cũng phải kinh ngạc.
Thẩm Kỳ cũng bị phản ứng của Trần Trì làm hết hồn.
Trần Trì gào xong mới phát hiện không ổn, không phải bí mật thầm kín của hắn bị vạch trần hay gì, mà là vấn đề Thẩm Kỳ hỏi quá hoang đường, sao hắn có thể thích Diêu An Ninh! Hắn thích ai cũng không thích Diêu An Ninh!
Thẩm Kỳ kéo áo Trần Trì bảo hắn ngồi xuống.
"Cậu làm gì phản ứng dữ vậy!" Thẩm Kỳ cúi đầu nhỏ giọng nói.
Trần Trì trừng mắt nhìn Thẩm Kỳ: "Cậu hỏi kiểu gì thế, sao tớ có thể thích Diêu An Ninh, đầu óc cậu có vấn đề sao!"
"Không có thì không có, la lớn thế làm gì." Thẩm Kỳ lẩm bẩm.
Thầy Hoàng cười gượng đi vào, khó khi lớp học im ắng thế này: "Bắt đầu học thôi."
Cả tiết học im lặng đến nỗi thầy Hoàng phải ngừng giảng đến hai lần, cảm thấy bầu không khí này có gì đó là lạ.
Editor Hạ Y Lan
"An Ninh, cậu mau lên diễn đàn trường xem đi." Kiều Trăn đột nhiên hô gọi Diêu An Ninh, trên tay cô nàng còn đang cầm điện thoại.
Kiều Trăn vừa nói xong, cả lớp ai nấy đều lấy điện thoại lên diễn đàn trường.
Trang đầu của diễn đàn, các topic hot đều có tên Diêu An Ninh.
Ở trong trường, Diêu An Ninh cũng xem như nổi danh, mặc dù cái nổi danh này đều là mặt trái, tin đăng chưa tới một tiếng đã có hơn chục trang comment để lại.
Sắc nữ Diêu An Ninh vừa dây dưa hot boy Lục Cẩm Xuyên vừa quan hệ mập mờ với một bạn học.
Một vài bức ảnh mờ trong bài đăng có thể thấy rõ ràng Diêu An Ninh và Lục Cẩm Xuyên có tiếp xúc thân mật, hình Diêu An Ninh chỉ thấy một bên mặt nhưng lại thấy rõ ràng thái độ của Lục Cẩm Xuyên, rất không kiên nhẫn, còn có bức hình mờ ảo giữa cô và Trần Trì.
Mặc dù viết một bạn học, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là ai, dù sao quả đầu vàng đó cả Đế Trung chỉ có một người.
Không tìm ra được từ nào tốt đẹp trong bài đăng, trên cơ bản đều hỏi thăm mặt mũi Diêu An Ninh.
Một bài viết đầy độc hại như thế, không có thâm thù đại hận thì thật có lỗi với công sức chụp ra mấy bức hình này.
Diêu An Ninh xem xong bài đăng cũng không thèm đọc bình luận, nhìn cũng chẳng có gì thú vị, dù là người có tâm lý mạnh mẽ tới đâu cũng khó lòng bình thản.
Diêu An Ninh gõ khẽ ngón tay lên mặt bàn, khóe miệng tự động nhếch lên, nếu là người quen thuộc với cô sẽ hiểu rằng đây là biểu hiện đang chọc giận cô, về cơ bản vào thời điểm thế này, kẻ chọc giận cô sẽ không có kết quả tốt.
"Không phải tôi, chuyện này không liên quan đến tôi." Trần Trì theo bản năng giải thích với Diêu An Ninh.
Diêu An Ninh liếc nhìn Trần Trì, sau đó đứng dậy.
Lúc này Diêu An Ninh khí thế kinh người, ngay cả kẻ vô pháp vô thiên như Trần Trì cũng kinh hãi, tình huống như thế chỉ khi hắn ở bên cạnh anh hắn, thấy anh hắn và mấy người bạn của anh hắn mới có.
Diêu An Ninh chậm rãi dạo bước, không phải tìm Trần Trì, cũng không phải là Kiều Trăn, mà là đến chỗ một người mặc áo hoodie đang ngồi trong góc.
"Bạn Vương Hạo, có thể giúp đỡ tôi không?" Diêu An Ninh nói với thiếu niên chưa bao giờ mở miệng.
Vậy mà Vương Hạo giống như là không nghe thấy, không quan tâm đến Diêu An Ninh, căn bản cũng không để ý tới cô, vẫn loay hoay máy tính của mình như cũ.
Diêu An Ninh cũng không giận, dù sao cầu người ta giúp đỡ, còn là một người có năng lực, đối đãi nhân tài, luôn phải kiên nhẫn và khoan dung.
"Hoặc là tôi nên gọi M. K tiên sinh." Diêu An Ninh mang theo mỉm cười, giọng nói êm ái tặng thêm một câu, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được.
Lúc này Vương Hạo mới có phản ứng, hơn nữa còn là phản ứng không nhỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Diêu An Ninh với vẻ mặt có khiếp sợ cũng có hốt hoảng, hắn đối với mình rất có tự tin, thân phận khác của hắn, tuyệt đối không có người thứ hai biết, đã nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng bị ai phát hiện.
Vương Hạo ý thức được tình huống trước mắt, lập tức cầm bản ghi chép và máy tính chuẩn bị chạy, nhưng chỗ hắn ngồi ở trong góc, lối ra duy nhất cũng chỉ có hướng Diêu An Ninh đang đứng, muốn rời khỏi, tất yếu phải thoát được Diêu An Ninh.
Diêu An Ninh nhận ra ý đồ của Vương Hạo, trước một bước nói: "Cậu không cần phải như vậy, tôi chỉ muốn cậu giúp tôi một chuyện thôi."
Vương Hạo cũng không ngốc, từ lời nói của Diêu An Ninh đã biết cô có ý muốn gì: "Bài đăng?"
Diêu An Ninh gật đầu: "Quả thật làm cho người ta kinh ngạc, ai sẽ nghĩ tới M. K là một học sinh cấp ."
M. K, một hacker nổi danh trên internet, hắn có kỹ thuật cao siêu, bất kỳ bức tường lửa nào cũng có thể tự do ra vào, giống như một con chuột đi xuyên qua lại mọi ngóc ngách, không ai bắt được hắn, từ đó có danh hiệu Mouse. King này.
Diêu An Ninh đã từng nghe thấy vị hacker nổi danh này, dù sao ai mà không có bí mật, hơn nữa còn là thời đại phát triển tin tức, thông tin cá nhân hay tài liệu cơ mật chỉ như đang công khai trước mắt hắn thôi, con chuột này tồn tại đã làm cho nhiều người vất vả thương nhớ, không phải là muốn lùng bắt cho mình sử dụng, mà là nghĩ biện pháp lôi hắn ra ngoài thủ tiêu.
Lòng yêu tài, Diêu An Ninh cũng từng thử, chỉ là Mouse. King không phải hư danh, không một ai bắt được con chuột này, cũng kỳ diệu thay, ngày hôm đó tự giới thiệu mình, Vương Hạo dùng máy chiếu tự giới thiệu mình, một góc của màn hình hiện ra logo và mật mã gốc tạo thành con chuột, rất nhỏ, nhưng Diêu An Ninh vẫn nhận ra được.
"Có thể giúp cậu, nhưng cậu không được nói chuyện của tôi ra ngoài." Vương Hạo ở trên Internet chẳng khác nào vị vua bất khả chiến bại, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một học sinh cấp , hắn biết có rất nhiều người tìm hắn khắp nơi, bị người ta phát hiện, lòng hắn cũng rất hoảng loạn.
Nhìn Vương Hạo đầy phòng bị, Diêu An Ninh giương mắt mỉm cười trấn an: "Muốn nói tôi đã nói ra lâu rồi, tôi chỉ đang nhờ bạn học củng lớp giúp đỡ một chuyện nhỏ thôi."