“Không muốn ngủ...” Mạn Nhi thì thào, thở dài một hơi, làm tổ trong ngực hắn, vẫn chăm chú nhìn mặt hắn, nếu cả đời đều như thế này thì hạnh phúc biết bao!
“Mạn Nhi, có lúc, tôi muốn em xấu đi một chút, không muốn em tốt đẹp lương thiện như vậy, em tốt khiến tôi không đành lòng làm em tổn thương...”
Hắn thì thào như nói mê, lúc Lạc Tư Mạn muốn mở miệng nói, hắn đã ngủ say...
“Thiên Ngạo...” Nhẹ nhàng hôn lên môi hắn: “Có thể không tổn thương tôi không...”
Cô bơ vơ không nơi nương tựa, trước kia chỉ có Triệt, hiện tại chỉ có hắn, rời xa hắn, cô nên đi đâu đây?
“Thủ lĩnh ở bên trong à?” Tiêu Quang Triệt nhíu mày nhìn vệ sỹ canh giữ ngoài phòng Dạ U Lạc, không khỏi buồn nôn, tên đàn ông biến thái kia khẳng định đang làm chuyện biến thái!
“Triệt thiếu gia, thủ lĩnh dặn dò, chốc nữa người lại đến!”
Sắc mặt vệ sỹ hơi khó coi, khúm múm nói.
Tiêu Quang Triệt hừ lạnh, một cước đá văng cửa, hai người đang dây dưa trên giường nặng nề thở dốc lập tức lộ ra trước mặt mọi người!
Dạ U Lạc đang chơi rất vui sướng, bất thình lình bị tiếng động hù dọa, suýt nữa ngã từ trên giường xuống!
Nhanh chóng kéo chăn che lại mình và người đàn ông dưới thân, phẫn nộ xoay mặt muốn mắng to, nhưng lúc nhìn rõ người đến, sắc mặt lập tức lúng túng, khuôn mặt bối rối cưới nói: “Triệt, cậu, sao lại đến đây...”
“Người ra ngoài...” Dạ U Lạc xoay mặt nói với tên đàn ông sắc mặt đã bớt đỏ bừng trên giường, tên đàn ông kia cẩn thận đáp, không kịp mặc quần áo, ôm quần áo ngang lưng yên lặng đi ra ngoài...
Lúc này Dạ U Lạc mới xoay gương mặt chán ghét lại mỉm cười với Tiêu Quang Triệt, vỗ xuống giường: “Triệt, cậu đến ngủ một giấc đi.”
“Anh cho rằng tôi là những tên đàn ông bẩn thỉu kia à?” Tiêu Quang Triệt nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn: “Tôi tới tìm anh, chính là muốn nói với anh, tôi phải đi!”
“Cậu nói cái gì?” Dạ U Lạc cả kinh, lập tức nhảy xuống giường, dáng người tinh tế, làn da trơn bóng giống như phụ nữ. Tiêu Quang Triệt đỏ mặt, lập tức rời mắt không nhìn hắn: “Tôi phải đi, Dạ U Lạc, anh cũng không cần xem tôi là hắn nữa. Tôi sẽ không thích anh, Dạ U Lạc.”
“Triệt, tôi đồng ý với cậu, sẽ không xem cậu là cậu ấy nữa, Triệt, đừng đi có được không?”
Con mắt màu xám tro của Dạ U Lạc sầu muộn khiến người ta rơi lệ, hắn khẩn cầu nhìn Tiêu Quang Triệt, từ sau khi Diệp Thần đi, cậu là người đàn ông duy nhất hắn ta không bỏ xuống được!
“Đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là, tôi không có cách nào tiếp nhận bản thân ở bên cạnh một người đàn ông, hiểu không?”
Tiêu Quang Triệt có chút không đành lòng, nhưng vấn đẩy tay hắn ra.
“Nhưng mà, cậu là người đàn ông bị Mị bán đi, tôi đã mua cậu, cả đời này cậu đều không thể rời khỏi tôi!”
Sắc mặt Dạ U Lạc dần lạnh đi, hắn tiện tay cầm áo ngủ mặc vào: “Không phải không đi không được sao?”
Tiêu Quang Triệt gật đầu, không nói gì.
“Được, nếu cậu có thể chịu đựng thủ hạ của tôi chơi một lần, tôi sẽ để cậu đi, từ đây không bao giờ dây dưa nữa!”
Dạ U Lạc lạnh nhạt nói một câu, hắn chính là buộc Tiêu Quang Triệt, buộc Tiêu Quang Triệt đời này không thể rời khỏi hắn, buộc Tiêu Quang Triệt không thể là Diệp Thần thứ hai!
“Dạ U Lạc, anh đừng ép tôi!” Tiêu Quang Triệt gấp đến đỏ mặt, khuất nhục một đêm kia còn rõ mồn một trước mặt, hắn là một người đàn ông bình thường, hắn không có đam mê buồn nôn kia!
“Hoặc chỉ tôi làm cậu, hoặc bị những người kia đặt dưới thân, chính cậu chọn đi, tôi không ép cậu, tôi luôn rất sủng cậu, tất cả mọi người đều biết!”
“Anh mơ tưởng!” Tiêu Quang Triệt cắn chặt môi, vừa nói dứt câu liền xoay người muốn ra ngoài!
Dạ U Lạc nhàn nhạt cười: “Từ trước đến nay tôi nói đều giữ lời, chỉ là Triệt, cậu còn chưa được chứng kiến tính tốt này của tôi!”
Vỗ nhẹ tay, vệ sỹ bên ngoài lập tức đi vào!
Dạ U Lạc nhìn sắc mặt Tiêu Quang Triệt trắng bệch, áo sơ mi mở rộng lộ ra da thịt màu mật ong, cổ họng không khỏi xiết chặt. Dạ U Lạc mở mắt: “Triệt, cậu có thể suy nghĩ một chút!”
“Dạ U Lạc, anh mơ tưởng, có chết tôi cũng không đồng ý!”
Tiêu Quang Triệt lớn tiếng phản bác, quay người muốn lao ra, vệ sỹ bên cạnh không do dự đấm một quyền nặng nề, bịch một tiếng ngã xuống đất, bên môi chảy ra tia máu, Tiêu Quang Triệt lạnh lùng nhìn Dạ U Lạc: “Anh dứt khoát đánh chết tôi đi!”
Sắc mặt Dạ U Lạc dần cứng lại, hắn phất tay ra hiệu cho đám người tránh ra, đi đến trước mặt Tiêu Quang Triệt, nâng khuôn mặt thanh tú của cậu lên, đối diện với đôi mắt hắn: “Cậu không biết sao, tôi đã mua cậu, cậu tồn tại ý nghĩ muốn rời khỏi tôi đã chắc chắn phải chết rồi, đừng tưởng rằng tôi sủng cậu, cậu liền ngang ngược!”
Hắn hung hăng tát lên mặt Tiêu Quang Triệt: “Ngay cả Diệp Thần, tôi cũng có thể tra tấn đến chết đi sống lại, huống gì là cậu, một người đến cả cái bóng của cậu ấy cũng không bằng!”
“Giết tôi đi!”
Tiêu Quang Triệt nhìn hắn chằm chằm: “Đã như vậy thì giết tôi đi! Anh đi tìm Diệp Thần của anh, tôi nghĩ, cả đời này hắn cũng không tha thứ cho anh, người đã không yêu anh, anh có cột chặt bên người thì có ích gì!”
“Cậu câm miệng!”
Dạ U Lạc bỗng nhiên giống như phát điên, hung hăng bóp cổ hắn: “Làm sao cậu biết hắn không yêu tôi? Nếu không phải người phụ nữ ti tiện kia đột nhiên xuất hiện, thì hiện tại cậu ấy vẫn bên cạnh tôi, ai muốn đoạt với tôi, chỉ có một con đường chết!”
“Bao gồm cả cậu, cậu đừng quên, cậu còn nhớ đến Lạc Tư Mạn đấy!”
Dạ U Lạc cười lạnh đứng lên: “Chỉ cần không chết, tùy các người chơi hắn như thế nào cũng được!”
Hắn quay người đi ra ngoài, Tiêu Quang Triệt thê lương gọi to, tên ác ma này, hắn vẫn không buông tha Mạn Nhi, hắn muốn giết Mạn Nhi, đều chỉ vì cậu, vì cậu...
Dạ U Lạc chậm rãi dừng bước, đứng ngoài cửa nghe bên trong truyền đến tiếng kêu thê lương tê tâm liệt phế, hắn gắt gao nắm chặt bàn tay, giữa răng môi bật ra tiếng nói thâm trầm: “Đồ tôi muốn, trước giờ đều không thể không chiếm được...”
Không biết là người thứ mấy, Tiêu Quang Triệt giống như thi thể nằm trên mặt đất lạnh băng, thân thể bị xé rách đau đớn, hắn sớm đã không cảm giác được sự tồn tại của bản thân, mặc cho những người kia hung hăng va chạm trên người hắn, từng cái như muốn chọc thủng lục phủ ngũ tạng hắn!
Hắn không muốn thỏa hiệp, hắn không muốn làm đồ chơi của tên biến thái kia, khẽ cắn môi, Tiêu Quang Triệt, mày khuất nhục cả một đời rồi, cũng nên kiên cường một lần đi!
Dù sao đã bẩn đến không thể bẩn hơn, không quan trọng, chỉ là một đêm này hắn chịu đựng tất cả, một ngày nào đó, hắn sẽ để Dạ U Lạc cũng chịu đựng một lần! Không, là muốn hắn trả lại mười lần một trăm lần!
Lạc Tư Mạn rúc chặt vào trong ngực Tề Thiên Ngạo, từng bước đi xuống cầu thang, thành kính đi hành hương, đi quanh vòng kinh luân, đi Lạc Ma huyền bí mà hiền từ, bầu trời cao xa bát ngát, tiếng hát kinh gột rửa lòng người, giống như tịnh hóa thật sâu tâm linh bọn họ, Lạc Tư Mạn cúi đầu không nói, một đường đều nhớ đến câu chuyện xưa liên quan đến cung Bố Lạp Đạt...
Rất lâu trước kia, có một ông già xa lạ nói với một người đàn ông ở đầu đường, đường tình duyên kiếp trước chưa tu đủ, không được hạnh phúc, hắn hãy đến cung Bố Lạp Đạt ở Tây Tạng, tu hành lần nữa mới có thể có được tình yên đích thực.