Tả Thiếu Dương chấn động một chút, khóe môi kéo lên nụ cười vô cùng xán lạn: “Mạn Nhi, em ở đâu, anh rất lo lắng cho em, nói cho anh biết em đang ở đâu, bây giờ anh lập tức đến đón em!”
Tề Thiên Ngạo âm thầm nắm chặt tay, nếu không phải Nhã Kỳ ở đây, nhất định hắn sẽ không khách khí tiến lên đoạt điện thoại!
Lòng Mạch Nhã Kỳ dần lạnh đi, cô chưa bao giờ nhìn thấy Tề Thiên Ngạo thất thần như vậy, cô chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa ghen tỵ mãnh liệt như vậy!
Không nhịn được mà chua xót cười, Thiên Ngạo, anh thật sự cho rằng em tin tưởng Mạn Nhi và Thiếu Dương là một đôi sao? Em không phải kẻ ngốc, anh không nên coi em như kẻ ngốc!
Tả Thiếu Dương bỗng nhiên cúp điện thoại, vội vã xông ra ngoài...
Tề Thiên Ngạo lập tức đứng dậy đuổi theo!
“Thiên Ngạo…” Mạch Nhã Kỳ không nhịn được hô lên, nước mắt lập tức chảy ra: “Một mình Thiếu Dương đi không được sao?”
Con ngươi Tề Thiên Ngạo xiết chặt, liếc thấy bóng dáng Tả Thiếu Dương sắp biến mất, lòng không khỏi cứng rắn: “Nhã Kỳ, Lạc tiểu thư xảy ra chuyện ở chỗ anh, anh phải đi!”
Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, trong lúc vô tình đẩy Mạch Nhã Kỳ sang một bên, dựa vào ghế sô pha mềm mại…
Gương mặt nặng nề cọ vào ghế sô pha, trái tim lại đau đớn lo âu, Mạch Nhã Kỳ ngây ngốc nhìn theo thân ảnh của hắn ra ngoài, nước mắt rơi xuống, cô nên làm cái gì, cuối cùng nên làm cái gì?
“Thiên Ngạo, cậu trở về cạnh Nhã Kỳ đi.”
Tả Thiếu Dương đứng lại, cười khẽ nhìn Tề Thiên Ngạo đang vội vàng đuổi theo.
“Thiếu Dương, tôi đã nói với cậu từ trước, Lạc Tư Mạn là người phụ nữ của tôi!” Tề Thiên Ngạo không hề lùi bước, hai mắt lặng lẽ lướt qua gương mặt Tả Thiếu Dương: “Thiếu Dương, chúng ta là bạn tốt, tôi không rõ, tại sao cậu muốn giành với tôi!”
Tả Thiếu Dương cười lạnh: “Tề Thiên Ngạo, cậu lại không yêu cô ấy, giữ cô ấy làm gì?”
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, Thiếu Dương, cậu đừng ép tôi! Mạn Nhi ở đâu?”
Nụ cười trên mặt Tả Thiếu Dương lạnh đi, cặp mắt đào hoa nhìn thẳng hắn: “Thiên Ngạo, cậu nhất định phải trở mặt với tôi sao?”
“Tôi không muốn trở mặt với cậu, Thiếu Dương, chuyện này là cậu cố tình gây sự!”
Tề Thiên Ngạo nhíu mày, hắn nghĩ mãi không ra, Tả Thiếu Dương luôn giống hắn, coi phụ nữ như quần áo, lần này, tại sao lại để tâm tới Lạc Tư Mạn hết lần này đến lần khác!
Bỗng nhớ lại lần đó đến chỗ hắn ta, nhìn thấy Lạc Tư Mạn và Tả Thiếu Dương nằm trên một cái giường, đầu hắn lập tức nổ tung, sau đó vì Lạc Tư Mạn đập vỡ đầu, lại vì chuyện của Tiêu Quang Triệt làm chậm trễ, khiến hắn quên mất chuyện này, bây giờ nhớ lại, Lạc Tư Mạn và Tả Thiếu Dương sẽ không làm ra cái gì chứ!
“Cậu có lên giường với cô ấy không?”
Bỗng nhiên Tề Thiên Ngạo tiến lên, nắm chặt cổ áo Tả Thiếu Dương, thẹn quá hóa giận nói.
Khóe môi xinh đẹp của Tả Thiếu Dương cong lên, cặp mắt đào hoa ngập nước mê ly: “Thiên Ngạo, không phải cái gì cậu cũng nhìn thấy rồi sao? Tại sao còn muốn tôi nói lại lần nữa?”
“Mày khốn nạn!” Tề Thiên Ngạo đấm lên mặt Tả Thiếu Dương: “Mày dám đụng cô ấy!”
Tả Thiếu Dương lảo đảo mấy bước mới đứng vững, khinh thường đưa tay lau tơ máu ở khóe môi: “Cậu vội vàng động thủ như vậy sao? Nhã Kỳ còn chưa đi đâu!”
“Tôi mặc kệ cái gì Nhã Kỳ, Tả Thiếu Dương, đừng trách tôi không nể tình! Đây là cậu tự tìm!”
Hai mắt Tề Thiên Ngạo đỏ bừng, phẫn nộ, giống như muốn phun ra, người phụ nữ đáng chết kia, thế mà thật sự đã lên giường với Tả Thiếu Dương! Còn ai nữa? Tiêu Quang Triệt sao? Cô rốt cuộc có bao nhiêu đàn ông? Đáng chết! Tề Thiên Ngạo hắn cuối cùng bị xếp ở đâu!
“Được rồi, Thiên Ngạo, cậu đã nói như vậy, tôi không có gì để nói nữa, cậu đã không nói đến tình nghĩa anh em, như vậy từ hôm nay trở đi, tôi sẽ quang minh chính đại theo đuổi Mạn Nhi.”
Tả Thiếu Dương nâng cằm, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết che giấu ý cười ẩn hiện ở khóe mắt.
“Cậu sẽ không thành công!” Tề Thiên Ngạo kiêu ngạo nói, đang muốn xoay người, đột nhiên Mạch Nhã Kỳ chạy theo kéo hắn lại: “Thiên Ngạo, Mạn Nhi vừa gọi điện tới, cô ấy, cô ấy muốn tìm anh...”
Mạch Nhã Kỳ cố nén chua xót và nước mắt trong lòng, ôn nhu nói.
Tề Thiên Ngạo nhìn người phụ nữ trước mặt, cuối cùng cũng không nói gì, quay người đi vào biệt thự...
Sức lực toàn thân Mạch Nhã Kỳ giống như bị hút hết, gắt gao nhìn bóng lưng người kia đi xa, dù anh tuấn hoàn mỹ như thế, cũng không thuộc về cô...
“Nhã Kỳ, em cam tâm không?”
Tả Thiếu Dương bỗng nhiên nói, khóe môi cười giống như không cười, Mạch Nhã Kỳ hốt hoảng ngẩng mặt nhìn hắn: “Thiếu Dương, bọn họ cùng một chỗ đã bao lâu rồi, anh cũng biết, đúng không?”
“Nhã Kỳ, em sẽ trơ mắt nhìn cô ấy cướp đi thứ thuộc về em sao?” Tả Thiếu Dương hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Mạch Nhã Kỳ si ngốc cười: “Cô ấy là bạn tốt nhất của tôi, tôi không đành lòng trách móc cô ấy, có lẽ, cô ấy có nỗi khổ riêng.”
Tả Thiếu Dương lạnh lùng cười: “Thật không ngờ, Nhã Kỳ lại lương thiện như vậy.”
“Mạn Nhi, em ở đâu, mau nói cho anh biết, anh lập tức đến đón em!”
Vừa nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, oán khí và phẫn nộ đầy bụng đều biến mất không còn một chút, giọng nói cũng không khỏi ôn nhu...
Trong lòng Lạc Tư Mạn chua chua, cô rất muốn nói cho hắn biết, cô mang thai đứa bé của hắn, nhưng lời nói thân thiết vừa rồi của Nhã Kỳ, Nhã Kỳ cố nén thống khổ làm cô thật bất an, nếu cô nói cho hắn biết, cô có đứa bé, hắn sẽ lạnh lùng bảo cô đi phá, hay sẽ liều lĩnh tuyên bố quyền sở hữu của hắn?
Những quyết định kia cô đều không muốn, cô không dám tổn thương Nhã Kỳ một lần nữa.
“Tề tiên sinh, tôi rất khỏe, bây giờ, tôi chưa muốn trở về...”
“Em đang ở đâu?” Sắc mặt Tề Thiên Ngạo lập tức trầm xuống, không chút khách khí đánh gãy lời nói của cô!
“Tề tiên sinh...”
“Gọi tên anh.”
“Thiên Ngạo... Tôi có thể tạm thời không trở về được không?”
Có lẽ, cô có thể kéo dài thẳng đến lúc hắn quên cô, sau đó cô sẽ một mình sinh đứa bé, vĩnh viễn không gặp lại hắn, mặc dù, cô muốn cùng hắn chia sẻ vui vẻ và bất an!
“Không thể, Lạc Tư Mạn, em đừng vọng tưởng, hiện tại lập tức nói cho tôi biết em đang ở đâu, nếu không, em biết thủ đoạn của tôi rồi đấy!”