Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

chương 54: đám cưới (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Em làm sao có thể không hiểu?” Suy cho cùng vẫn là tác phong tuổi trẻ:

“Anh tư nếu như thích cô ấy, đại khái có thể để cho cô ấy làm tình nhân, tại sao muốn cưới cô ấy?”

Hơn nữa người phụ nữ kia bề ngoài cũng bình thường, nhưng anh thông minh cũng không nói ra, và cũng không ngốc đến nỗi nói xấu cô ta trước mặt anh tư

Quá rõ ràng, thật sự quá rõ ràng, anh tư đối với cô ấy cưng chiều và yêu thương, chỉ cần thoáng nhìn thôi người ta cũng nhìn ra được. Nhưng anh chỉ không quen nhìn mà thôi.

“Tình nhân và vợ mãi mãi là khái niệm không giống nhau”

Gặp gỡ cô, đời này của anh, không bao giờ muốn có người phụ nữ thứ , anh đồng ý dùng cả đời của anh, để nỗ lực yêu cô, chăm sóc cô và làm cô yêu anh

Bất quá, những thứ này đối với đứa con trai mới tuổi mà nói, sẽ không hiểu rõ, ở tuổi này hoàn toàn không biết tình yêu ngọt đắng như thế này, nó sẽ không hiểu.

“Được rồi, A Kỳ” Lần nữa vỗ vỗ vai của em trai: “Đi đi”

Không để ý đến nó nữa, Mộ Dung Trần vừa định đi vào đại sảnh để tìm Tình Tình, lại nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh xách làn váy thật dài đi về phía sau vườn hoa.

Cô muốn đi làm gì vậy? Không có lên tiếng, Mộ Dung Trần trực tiếp đi theo.

Chỗ sâu nhất trong vườn hoa, rời xa đại sảnh hôn lễ huyên náo, không khí im lặng.

“Tiết Thiệu Trạch, ông muốn nói gì có thể nói được rồi đấy.” Thẩm Tính Hoa đối mặt với bể phun nước đưa lưng về phía ông ấy.

“Tính Hoa, những năm gần đây cảm ơn cậu” Ông biết mỗi năm Tình Tình thường liên lạc với Thẩm Tính Hoa. Cũng biết con gái có quan hệ tốt với người làm cậu này.

“Không có gì cần cảm ơn” Thẩm Tính Hoa mặt lạnh nói

“Hôm nay Tình Tình rốt cuộc cũng kết hôn, tôi cũng giải quyết xong mối bận tâm trong lòng” Tiết Thiệu Trạch thở dài nói. Mộ Dung Trần đối với con gái ông tốt không phải ông không nhận ra.

“Tiết Thiệu Trạch, ông xác định không phải vì lợi ích mà gả Tình Tình sao?” Mặc kệ như thế nào, ông đối với Tiết Thiệu Trạch không có hảo cảm.

“Tôi là cha của nó, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Hạnh phúc của Tình Tình mới là điều tôi xem trọng nhất”

“Hạnh phúc? Ban đầu, không phải ông đã thề với tôi, đảm bảo sẽ yêu thương và chăm sóc chị tôi cả đời sao? Ông biết khi tôi nhìn thấy chị mình thì chị ấy trong hoàn cảnh như thế nào không? Chị một mình bụng mang dạ chữa đứng ở ngoài cửa, toàn thân bị mưa làm ướt, ba mẹ tôi làm thế nào cũng không đồng ý cho chị ấy vào cửa, ông có biết khi chị ấy xoay người đi, bóng lưng tịch mịch, tuyệt vọng như thế nào? Ông nói cho tôi biết, hạnh phúc, vậy hạnh phúc đó ở đâu?”

Thẩm Tính Hoa biết không thể so sánh Tình Tình & Mộ Dung Trần cùng với Tiết Thiệu Trạch & chị gái, nhưng nghe giọng điệu của ông ấy, ông không tài nào nuốt nổi. Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh của chị ông năm đó, ông không tự chủ nắm chặt nấm đấm, chị của ông từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đựng bất kì đau khổ nào, những năm gần đây, chị cũng không hề đề cập bất kì chuyện gì liên quan đến người đàn ông này. Mà ông chỉ có thể nhìn người chị hoạt bát, sáng sủa của mình năm nào, từng ngày từng ngày trở nên khô héo.

Cho dù ông có nói cho chị ấy biết chân tướng, nhưng bà vẫn không muốn cho Tiết Thiệu Trạch biết bà với Thẩm Diệu Dương vẫn còn sống, năm đó Tiết Thiệu Trạch làm tổn thương bà, khiến bà hoàn toàn cắt đứt tình cảm với ông, với tính cách của ông, bà không cách nào tha thứ cho ông ta vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, thậm chí hy sinh bà.

Thân thể của Tiết Thiệu Trach lảo đảo, ông biết bà từng về nhà mẹ ruột, nhưng không biết bà bị ép buộc phải rời khỏi, trái tim của ông dường như bị đao đâm vào một dao.

“Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy? Cô ấy không phải là con gái Thẩm gia sao?”

Đầu óc Tiết Thiệu Trạch trống rỗng. Thẩm gia mặc dù không phải là nhà tỷ phú, nhưng cũng xem như là gia đình trung thượng tư sản, ông cho là năm đó bà rời khỏi ông, cuộc sống sẽ không có khó khăn, không nghĩ đến lại đau khổ nhiều như vậy.

Thẩm Tính Hoa chê cười:

"Ông có tư cách gì nói như vậy?"

Từ lúc chị của ông bỏ theo hắn thì đã từ bỏ tất cả, kể cả địa vị con gái nhà Thẩm gia

“Tính Hoa, cậu biết. Tôi vẫn muốn đền bù cho cô ấy, nhưng cô ấy đã mất rồi, ngay cả một cơ hội cũng không cho tôi, cô ấy biết tôi yêu cô ấy, tại sao cô ấy lại rời khỏi thế gian sớm như vậy? Cô ấy còn trẻ, chúng tôi còn rất nhiều thời gian muốn cùng nhau trải qua….”

Rất nhiều chuyện đã trôi qua rồi, cũng không bù đắp được nữa, Tiết Thiệu Trạch khổ sở nỉ non.

“Ông còn muốn cùng Lữ Bích Viện dây dưa tới khi nào? Trương Trọng Khải gì đó không phải đã đoạt lại rồi sao, ông còn muốn làm gì nữa?”

Ông ta còn muốn chị của ông tha thứ cho ông ta như thế nào đây? Người có thể làm cho chị ông nở nụ cười cũng chỉ có mình ông ta, nhưng ông ta lại để cho người phụ nữ khác theo bên cạnh mình, hơn nữa còn nán lại nhiều năm như vậy?

Ông không hiểu tình yêu của Tiết Thiệu Trạch rốt cuộc là gì?

Tiết Thiệu Trạch ngước mắt, bất giác nắm chặt quả đấm, đời này, ông không quên dáng vẻ tuyệt vọng của bố ông khi nhảy lầu tự sát trước mặt ông, liều mạng chạy nhanh đến nhưng ông vẫn không bắt được thân thể của bố, trơ mắt nhìn bố của mình chết trong vũng máu.

“Tôi nghĩ, ông thích nuôi con của người khác lắm nhỉ?”

Thẩm Tính Hoa nhìn dáng vẻ không nói lời nào của Tiết Thiệu Trạch, nổi giận, vung nắm đấm lên.

“Tiết Tinh Tinh là con át chủ bài để đối phó với Trương Trọng Khải, Tính Hoa, những thứ mà người khác đã lấy của tôi, tôi sẽ bắt họ trả lại gấp bội”

Tiết Thiệu Trạch nhanh tay lẹ mắt đã chặn lại nắm đấm của Thẩm Tính Hoa.

“Tiết Thiệu Trạch, ông đừng vì ham muốn cá nhân của mình mà viện cớ” Thẩm Tính Hoa lại ra tay lần nữa.

“Cậu, đừng…..”

Tình Tình vẫn theo phía sau không nhịn được lên tiếng. Đúng vậy, cô đều nghe được.

Trong mắt Tình Tình mù mờ ngỡ ngàng đi tới, hốc mắt ướt át đã làm mơ hồ tầm mắt của cô, mới vừa rồi bọn họ nói gì? Tiết Tinh Tinh không phải là con gái của Tiết Thiệu Trạch sao?

Những hy sinh của mẹ trong những năm gần đây được xem là gì? Rốt cuộc giữa bọn họ còn bao nhiêu bí mật mà cô không biết? Ban đầu không phải vì Lữ Bích Viện mang thai đứa con của ông nên ông mới đón bà về Tiết gia sao?

Tại sao, chuyện này với những chuyện cô biết lại không giống?

"Tình Tình. . . . . ."

Thẩm Tính Hoa cùng Tiết Thiệu trạch đồng thời quay đầu lại, kinh hãi khi cô xuất hiện ở chỗ này.

“Tiết Tinh Tinh có phải con gái của ông hay không?”

Tình Tình đến gần Tiết Thiệu Trạch, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn ông như vậy.

"Không phải." Tiết Thiệu Trạch hồi đáp không chút do dự.

"Tình Tình. . . . . ."

"Vậy tại sao năm đó ông lại đuổi mẹ đi? Ông biết mẹ căn bản…” Tâm tình của Tình Tình kích động, trong nhất thời nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Trước đây cô không biết mẹ lại chịu nhiều đau khổ như vậy.

"Tình Tình. . . . . .Tại sao em lại chạy ra đây? Làm anh tìm thật lâu” Vẫn đuổi ở phía sau, Mộ Dung Trần kịp thời ôm lấy Tình Tình do mang giày cao gót mà đứng không vững, cũng cắt đứt kịp thời chân tướng cô sắp nói ra.

“Tình Tình, bố không có đuổi mẹ con đi, chỉ là…”

Tiết Thiệu Trạch đau lòng mà nghĩ giải thích, Thẩm Tính Hoa cũng không muốn ông nói thêm gì nữa.

"Đủ rồi, Tiết Thiệu Trạch, hôm nay là ngày vui của Tình Tình, những thứ chuyện không vui kia cũng không cần nhắc lại nữa.”

Truyện Chữ Hay