Cô ấy muốn ở nơi này”
Dưới con mắt của mọi người, Mộ Dung Trần lời ít ý nhiều nói.
“Con lặp lại lần nữa xem!”
Tức giận của lão thái gia chưa giảm. Con cháu nhà Mộ Dung đông như vậy, nhưng ông lại thương đứa cháu này nhất. Nhưng hôm nay, nó lại ở trước mặt nhiều lần như vậy năm lần bay lượt khiến cho ông không xuống đài được.
“Mộ Dung Trần con có biết bản thân mình đang nói chuyện gì không?”
Mộ Dung Hàng Nhậm cũng không nhịn được nữa vỗ bàn đứng lên. Đứa con trai này thật là muốn một tay che trời mà.
Những người phụ nữ trong nhà Mộ Dung không dám lên tiếng, chứ đừng nói gì đến đời chủ nhà Mộ Dung đang nổi giận. Những người đàn ông khác cũng thức thời tránh rước họa vào thân mình.
“Ông nội, ba”
Mộ Dung Trần đứng lên nói “Bây giờ con muốn nói rõ với người, con giữ cô ấy lại bởi vì con muốn kết hôn với cô ấy”
Giống như sấm sét đánh xuống, làm cho mọi người có mặt ở chỗ này kinh hãi không thôi. Kết hôn? Lỗ tai bọn họ không có nghe lầm chứ? Tứ thiếu nhà Mộ Dung thế gia lại chủ động đòi kết hôn?
“Bốp”
Một tiếng, là thanh âm đồ sứ rơi xuống mặt đất, thanh thúy vang lên.
"Thật xin lỗi."
Phó Cảnh Ca tái mặt ngồi tại chỗ, tay nắm chặt, trong lòng bàn tay đã ướt đầy mồ hôi. Đúng vậy, nghe anh nói muốn kết hôn với người phụ nữ kia. Cô luống cuống! Cho nên mới không tự chủ dùng sức kéo khăn trải bàn, bởi vì không để ý nên làm chén sứ rơi xuống đất.
Mộ Dung Trần, anh thật có khí phách! Đối với một người phụ nữ chỉ ngủ một đêm, thế nhưng muốn cưới về nhà? Vậy cô năm đó là cái gì? Căn bản là người có cũng được, không có cũng được đúng không?
Ánh mắt của mọi người đang nhìn Mộ Dung Trần, đều dồn sự chú ý về phía Phó Cảnh Ca, mà nói đúng hơn là người đàn ông bên cạnh cô, vẻ mặt đang đen lại, cũng chính là em họ nhỏ hơn Mộ Dung Trần một tuổi – Mộ Dung Khiêm.
Năm đó, anh em nhà Mộ Dung cùng tranh giành một người phụ nữ, trong xã hội thượng lưu lưu truyền thật lâu! Mặc dù đang ở nhà Mộ Dung, sẽ không có người ở trước mặt người trong cuộc nói to nói nhỏ, nhưng những lời đồn đãi sau lưng có thể ngăn chặn sao?
“Phó Cảnh Ca, em xong chưa?”
Mộ dung Khiêm chưa bao giờ luống cuống trước mặt người khác, thế nhưng hôm nay lại nổi giận. Anh đứng lên, kéo tay mảnh khảnh của Phó Cảnh Ca đi về phía trước.
“Mộ Dung Khiêm, anh làm gì vậy? Buông em ra”
Phó Cảnh Ca đương nhiên cũng không nghĩ tới Mộ Dung Khiêm có thể luống cuống trước mặt lão thái gia với mọi người như thế, nhưng, anh ta dùng sức quá mạnh, muốn kéo gãy tay cô sao?
“Thật buồn cười! Các người náo loạn đủ chưa? Còn không ngại mất thể diện sao?”
Lão thái gia vỗ bàn lần nữa:
“Hai anh em các người, vì một người phụ nữ bị người ngoài chê cười còn chưa đủ sao? Còn muốn quậy bao lâu nữa? Đồ vô dụng!”
Lão thái gia mắng đứa cháu nội con mình. Mặc dù ông thương yêu Mộ Dung Trần nhất, nhưng cũng yêu thích trưởng tôn nhà Mộ Dung Kiệt như thế.
Mộ Dung Trần đủ thông minh, năng lực tuyệt hảo, nhưng dã tâm không đủ lớn, hơi tùy hứng. Mà Mộ Dung Khiêm luôn ẩn nhẫn, làm việc luôn lấy lùi làm tiến không bao giờ lộ ra bên ngoài. Hôm nay đứa cháu nội của ông lại ở trước mặt ông vì chuyện của phụ nữ mà rối tinh rối mù. Mà sự nghiệp của nhà Mộ Dung cũng không thấy bọn họ dụng tâm như vậy!
“Ông nội, thật xin lỗi”.
Mộ Dung Khiêm sắc mặt tái xanh kéo lấy Phó Cảnh Ca không ngừng giãy giụa:
“Vợ chồng chúng con có chút chuyện phải về phòng thương lượng với nhau. Xin phép đứng lên trước”
Nói xong, không để ý đến đấm đá của Phó Cảnh Ca, lôi kéo cô lên lầu.
"Phản, phản, tất cả phản rồi!"
Lão Thái Gia giận đến nỗi thiếu chút nữa muốn đem tất cả bát đũa trên bàn ném xuống đất. Nhà Mộ Dung nhiều năm rồi thật sự không có náo nhiệt như vậy rồi! Thật là thật tốt! Thật tốt!
"Cha, cha không nên tức giận, đi nghỉ ngơi trước đi, chuyện này cứ giao cho con xử lý”
Mộ Dung Hàng Nhậm liếc mắt nhìn người giúp việc ý bảo dìu đôi tay của lão thái gia đang tức giận đến phát run ra ngoài.
“Ông nội, chuyện này cũng vì con mà ra, con cũng nên chịu trách nhiệm” Thấy Mộ Dung lão thái gia bị chọc đến tức giận ra nông nỗi này. Mộ Dung Trần rốt cuộc cũng đè thấp giọng nói.
Mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không. Tiết Tình Tình, anh nhất định sẽ cưới.
“Chịu trách nhiệm? Con làm vậy là có thể chịu trách nhiệm sao?”
Lão thái gia vung tay khỏi người giúp việc của ông, lên giọng nói: “Danh tiết của một người con gái đều bị con hủy hết rồi”
Ngày hôm qua Tiết Thiệu Trạch mang cô bé kia tới đây, ông cũng thấy được đó là một đứa bé trong trẻo như nước, không giống như những người phụ nữ bên ngoài dùng đủ mọi thủ đoạn.
“Ông nội, bây giờ là thời đại nào rồi. Con cùng với cô ấy ngủ một đêm, nhưng không phải con đã nói sẽ chịu trách nhiệm rồi sao?” Mộ Dung Trần kiên nhẫn giải thích.
“Cùng người ta ngủ một đêm?. Vậy mà con cũng dám nói được. Nếu thích người ta tại sao không trực tiếp đến Tiết gia cầu hôn? Con gái nhà người ta có đồng ý kết hôn với con sao?”
Lão thái gia không muốn để cho anh vui vẻ như vậy. Những năm gần đây không phải nhà Mộ Dung không thúc giục và suy tính đến chuyện kết hôn của con cháu trong nhà, nhưng cuối cùng cũng chỉ có Mộ Dung Khiêm kết hôn.
Ông an bày biết bao người quen giới thiệu danh môn thiên kim cho anh, nhưng anh chưa bao giờ nhìn trúng người nào, tối hôm qua, trong thọ yến anh không nói không rằng đem con gái nhà người ta ăn sạch sẽ, sau đó khi ông còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này thì anh lại giáng thêm một quả bom là anh muốn kết hôn?
Anh còn đem lão thái gia như ông để trong mắt sao? Tuy rằng ông đối với con gái của Tiết gia cũng xem như hài lòng.
“Ông nội, con cam đoan với ông. Con kết hôn với cô ấy đều do bên tình nguyện, được không?” Mộ Dung Trần chuyển ánh mắt về phía cha của mình.
“Cha, chuyện này cứ giao cho con. Con với Thiệu Trạch sẽ xử lý tốt”
Nhận được ánh mắt của con trai. Mộ Dung Hàng Nhậm tiến lên đỡ lão thái gia:
“A Trần tuổi không còn nhỏ, nghĩ đến chuyện kết hôn cũng rất bình thường. Huống chi Tiết gia cũng xem như danh môn. Cô bé kia cha cũng đã gặp rồi, sẽ không làm mất mặt nhà Mộ Dung chúng ta”
"Ý của con là nói, con đồng ý hôn sự của bọn chúng?” Đâu còn tâm tư để ăn cơm nữa. Lão thái gia đi ra ngoài, Mộ Dung Hàng Nhậm cũng theo ra.
“Cái này, chờ ngày mai con cùng với Thiệu Trạch nói chuyện, sau đó bàn tiếp đi”
Ông có thể khẳng định, đứa con của mình trước nay chưa từng qua lại với con gái của Tiết gia, hơn nữa tối hôm qua Thiệu Trạch cũng đã nói, Tiết Tình Tình đã đính hôn. Đứa con này của ông, không phải muốn đoạt người yêu của người khác chứ?
Về phần Tình Tình tại sao lại qua đêm với con trai ông, vấn đề này ông sẽ điều tra! Cũng không biết con gái nhà người ta có đồng ý gả hay không?
“Anh tư, thật xin lỗi” Chờ đến khi thanh âm của ông càng ngày càng xa, Mộ Dung Cầm mới dám ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Trần, hai chân cô run dữ dội, không dám nói nửa câu.
Cũng may anh tư không nói ra chuyện này, nếu không với cơn giận của ông nội tối nay nhất định cô sẽ bị phạt.
“Cầm nhi, mắc mớ gì đến con?” Bác hai sau khi khôi phục lại tinh thần kéo tay con gái khẩn trương hỏi.
"Mẹ, con . . . . . ." Mộ Dung Cầm ấp a ấp úng không nói ra.
“Được rồi, được rồi, Cổ quản gia, ăn cơm đi”. Mộ Dung Nghiễn vẫn không lên tiếng, rốt cuộc cũng cất giọng đùa giỡn từ phía sau.
“A Trần” Thái Chi Lan không yên tâm nhìn con trai.
"Mẹ, con không sao. Ăn cơm thôi! " Mộ Dung Trần trấn an mẹ một cái sau đó ngồi xuống, quay đầu nhìn Cổ quản gia bắt đầu phân phó mang thức ăn lên, hỏi:
"Cổ quản gia hôm nay ăn canh gì?”
"Tứ thiếu gia, là là canh gà hầm thuốc bắc”
“A, múc một chén đưa đến phòng của tôi”
“Vâng, thiếu gia”
“Tiểu tử, cậu có thói quen ăn khuya sao?” Hai đại gia chủ đều không có ở đây, tức giận cũng đã hòa hoãn hơn nhiều. Mộ Dung Nghiễn rốt cuộc có thể lên tiếng.
Mộ Dung Trần cũng không có ý định cùng hắn tranh cãi, bây giờ anh chỉ muốn làm sao có thể cưới cô nhanh một chút. Đêm dài lắm mộng.