Hào Môn Diệm (Tục)

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chị em chú ý =)) đây (lại) là chương Cận thứ hai trong ngày =)) và bữa nây xẽ chỉ có chương nầy thâu hông có đến dư combo bữa rầu đâu =)) ờ cơ mà chị êm nào lại tung tẩy vô đây mờ chưa coi=))) khộ thân, làm biếng quá nên cứ up combo , chương một lúc là lại fải hú hét đồng bào x”)))

Bốn giờ chiều ngày hôm sau, một mình Trần Cận bước vào ổ tò vò “Washington DC” trong truyền thuyết của France Noir, đường vòng ngoằn ngoèo, hàng lớp tòa nhà với lối kiến trúc không thành một thể thống gì, những hình vẽ sơn nguệch ngoạc đủ màu trên phố, ấy là cảnh tượng quen thuộc ở mọi khu ổ chuột, và “Washington DC” chiếm đóng ngay trên vùng sườn núi dễ cố thủ khó tấn công này.

Hôm đó, Tony không cách nào liên lạc được với Trần Cận, mười phút trước, hắn vừa nhận được tin tức chính quyền địa phương sắp tiến hành bí mật bao vây “Washington DC”, với France Noir mà nói, những tình huống bất ngờ kiểu này hắn ta vẫn luôn có sự chuẩn bị đề phòng, cũng đâu phải lần đầu bị đánh úp, nhưng đối với Trần Cận đang một thân một mình ở trong đó, thì đây quả là khởi đầu cho tai họa.

Tony cuống điên người, hắn đâu có lường được chuyện xung đột phe phái này, đối phương lại là đại ca Xích bộ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao hắn tránh được tội vạ. Mà giờ hắn không thể tự ý cho người lên núi cứu viện được, chưa nói có lên bây giờ cũng không kịp nữa!

Trong khi ấy, Trần Cận vẫn hồn nhiên không hay biết gì, hắn hăm hở bước qua cánh cổng sắt sặc mùi nguy hiểm, trước tiên là bị lục soát khắp người, sau đó là nói mật khẩu, vài phút sau thì được gặp France Noir như ý muốn. Đối phương là một gã trung niên lùn lùn, để ria mép cá trê hình chữ bát.

Trần Cận ngồi xuống đối diện với hắn ta, bắt đầu bàn bạc, dụ dỗ người ta bằng giọng Tây Ban Nha lơ lớ, bất quá gã Brazil ranh mãnh này từ đầu đến cuối vẫn quyết không chịu nhún nhường.

Bởi vậy, Trần Cận bắt đầu uốn lưỡi, nói ngoài việc thay mặt người khác đến đàm phán, chính hắn cũng muốn bàn chuyện buôn bán với hắn ta. Hắn muốn có một số vũ khí, nhưng hiển nhiên là France Noir không đời nào nhúng tay vào buôn súng ống, hắn ta ưa chất gây nghiện hơn, phương tiện vận chuyển hiệu quả, nguồn khách luôn dồi dào hơn nguồn hàng, hắn ta lo ngại vũ khí là món quá “nóng”, dễ bị chính phủ để mắt đến, vì thế một năm trở lại đây hắn chỉ dùng người trong đường dây dẫn mối, làm vậy an toàn hơn nhiều so với việc đích thân ra mặt nhập xuất hàng.

Trần Cận thầm nghĩ: mặt mũi mình bảnh vậy, đàng hoàng vậy, bộ dạng thành thật vậy, đương nhiên không giống bọn tẹp nhẹp tầm tầm rồi, nếu thằng chả không tin cả mình, thế chắc chắn là từng bị thằng đẹp trai nào nó gạt rồi! Mà chắc phải lãnh vố nào đau dữ lắm, ví dụ như em út cưng nhất bị nó giật mất chẳng hạn

Nói chuyện một hồi, rát cổ bỏng họng rồi, trời đất thì nóng nực, trà nước bưng ra mời không uống là không phải phép a thế là hắn uống, hình như có bỏ thêm gì lạ lạ, hắn cũng đành nuốt thôi. Loại có thế lực như France Noir này, không đề phòng hắn ta không được, mà đề phòng quá đà, hắn ta lại khinh mình chẳng có tí ti bản lĩnh gì.

Đến khi cuộc đàm phán bắt đầu dễ thở hơn một chút, thì nghe Rầm! một tiếng, cả tòa nhà rung bần bật, chén trà trên bàn sóng sánh tràn ra non nửa. Trần Cận nhảy dựng lên như bọn trong nhà, thầm rủa quỷ tha ma bắt. Tiều, giờ này chắc không phải bắn pháo bông giúp vui rồi, hay lại thằng ngu nào xui xẻo nào đạp trúng mìn…

“Ra xem có chuyện gì!” France Noir không còn bình tĩnh được nữa, hắn quát bọn tay sai chạy ra xem tình hình. Cùng lúc ấy, một đám vệ sĩ cầm súng xông ra từ phòng trong và cửa ra vào, nhanh chóng đứng quây quanh France Noir.

France Noir chờ một hồi không thấy ai vào báo cáo, lại tức tối chửi bới: “Bọn mày ở ngoài chết hết rồi hả?!!”

Đến lúc đó mới có một gã thất thểu lao vào: “Đại ca, bọn khốn dưới núi đánh lên…”

“Mẹ kiếp! Lại đến nữa!” Frence Noir giận dữ hỏi, “Có trực thăng không?”

“Không có.”

“Được lắm. Mẹ cha chúng nó chứ! Hôm nay tao sẽ cho chúng nó rụt vòi! Không đánh trả, chúng nó còn tưởng France Noir này là thằng ăn hại!” đột nhiên như nhớ ra chuyện ra, hắn trỏ tay về phía Trần Cận, vậy là ai đó đã biết bữa nay ra cửa quên coi lịch Hoàng đạo rồi

“Mày ở lại đây, đừng dại manh động.” rồi hất đầu, ý bảo để lại hai gã vệ sĩ, “Coi chừng nó.”

Này không định nghi mình dắt cớm đến chớ? Ngẫm lại coi đời nào vậy được. Có đầu óc chút xíu cũng đủ hiểu, hắn ở đây hao nhiều nước miếng vậy, đâu lý nào để mồi cho tụi cớm vô làm bung bét hết lên a, hơn nữa France Noir vốn chẳng cung cấp được một đầu mối nào có ích cho hắn cả, mà nói trắng ra là làm ăn láo toét quá không ai thèm tin tưởng quan hệ cùng.

Khỉ! Đương yên đương lành tụi cớm lại xông vào, thằng khốn France Noir này suốt ngày ngồi nhà uống trà ăn hại thì không lên mà đánh, giờ hắn mới đến ngồi chưa ấm chỗ bọn họ lại xồng xộc lên đòi bắn nhau, cần thiết phải thế không a!! Sao nhìn đường nào cũng thấy như muốn gây sự với Trần Cận hắn vậy a…

Lúc này hắn coi vậy nhưng tay không tấc sắt, rõ ràng là yếu thế a. Mẹ nó chứ, chỗ này của France Noir có khi có cảnh sát cắm sẵn thật, chứ không sao bảo đánh là đánh tuốt tuột luôn vậy, nè nói gì thì nói thằng này cũng là nằm vùng a! Chớ có vội ra tay với anh em a, súng đạn không có mắt đầu à, bắn bậy bạ thì đừng trách hắn tự vệ không suy nghĩ nghen!

Bất quá nghĩ lại, dù cớm vùng này trang bị tệ lậu đến đâu chắc cũng không kém tụi lưu manh vườn này chớ… Trần Cận coi vậy nhưng tin tưởng vào cảnh sát địa phương lắm, hắn đâu định trở thành nạn nhân vô tội duy nhất mất mạng trong vụ xung đột này.

Trước mắt cứ chờ coi tình hình chiến sự kịch liệt ra sao hẵng quyết định vậy, một phút sau, khi chậu cây cách đó hơn năm mét vỡ tan tành, thì Trần Cận nghĩ chắc lui đi thì hơn, hắn cũng không định để gương mặt đẹp trai kinh người của mình bị thương, trong khi ấy hai gã canh chừng đứng hai bên hắn cũng bắt đầu hoang mang, rõ ràng tình hình khó đoán bên ngoài đang khiến chúng rất căng thẳng.

Một trong hai tên cuối cùng nhịn hết nổi, liền nói: “Tao ra ngoài xem sao.”

Tên còn lại không phản đối, hắn ta sốt ruột chĩa súng về phía Trần Cận, mặt mày nhăn nhó hết sức khó coi.

Đúng lúc ấy, chậu hoa gần họ hơn nữa lại vỡ tan, đất ẩm văng ra, Trần Cận vờ bị đất bắn trúng mắt, vội vàng gập người ôm mặt, chân bước loạng choạng xiên xẹo, rồi thừa dịp xô đổ gã vệ sĩ còn lại đương chưa kịp nhận rõ tình hình.

Đối phương hoảng hồn, có vẻ rất bực tức vì gã con tin rắc rối, tính vùng dậy túm cổ Trần Cận lôi đến một chỗ an toàn hơn. Nhưng ngay phút sơ hở, hắn ta đã bị Trần Cận thô bạo quét chân, rồi lãnh trọn một đấm như trời giáng. Hắn ta không kịp kêu một tiếng, Tần Cận đã nhanh nhẹn đứng dậy, vung tay chém ngang gáy hắn.

Tên vệ sĩ rên lên, rồi ngã sập xuống sàn, trước khi ngất đi ngón tay hắn vẫn kịp bóp cò súng theo bản năng, nhưng trong hoàn cảnh ầm ĩ lúc này, tiếng súng của hắn hoàn toàn không khiến ai chú ý.

Trần Cận đoạt được khẩu súng trường, hăm hở ra khỏi phòng, lâu lắm không gặp súng đạn sờ sờ trước mũi thế này, hơn nữa giờ hắn vừa phải giữ mạng vừa phải tránh tụi cớm, đúng là một vụ xui xẻo xa xỉ.

Dựa vào kinh nghiệm tập huấn riêng và tham gia Scotch trước kia, trong đầu hắn lập tức phác ra được một đường rút lui khá hiệu quả, nhưng trong tình huống tên bay đạn lạc thế này, muốn giữ được từ đầu tới chân coi bộ phải thận trọng cực kì.

Để tránh làm bị thương dân thường, hỏa lực chỉ tập trung chủ yếu vào Washington DC, thành ra dù đã có một số tay chân bảo vệ, France Noir cũng khó mà rời khỏi khu vực này, chỉ còn cách ở lại sau vòng tuyến phòng ngự, hầm hè tìm kế thoát thân.

Đến khi Trần Cận mon men đến gần chúng, bọn phục kích tại vị trí thuận lợi trong vòng tuyến cũng phát hiện ra hắn, bất quá ngay trước khi France Noir kịp giơ tay ra lệnh cho đồng bọn làm thịt “cái đuôi”, Trần Cận đã bất thần giương khẩu súng trường lên, nhắm bắn thẳng góc chết chếch độ trước mặt, động tác thoăn thoắt lanh lẹ, không nhìn ra một chút do dự.

Gã đàn ông dùng vũ khí hạng nặng nấp đằng đó kêu lên một tiếng, rồi ngã khỏi tường bao thấp, nhưng chỉ chừng vài giây sau, hắn ta lại ngoan cường chồm dậy, nhờ công sự che chắn để phản công, Trần Cận quyết đoán bắn thêm một phát súng, lần này trúng bả vai đối phương, vì cự li quá gần nên dù có áo chống đạn cũng không thể đỡ được cơn đau, đối phương lập tức buông rơi khẩu súng trên tay.

Thấy gã cảnh sát kia ngã xuống, có vẻ France Noir đã đổi ý tức thì, vội vàng ngăn bọn đàn em tiêu diệt Trần Cận, rồi quay lại nhìn hắn, ánh mắt lẫn lộn cả tia kinh ngạc lẫn tán thưởng.

Góc chết vừa rồi không ai phát hiện được, nếu không phải Trần Cận ra tay, e rằng người đầu tiên trúng đạn là gã vệ sĩ thân cận nhất của France Noir, cũng tức là hắn ta rất có thể sẽ phải giơ tay chịu trói ngay sau đó.

Ở tù mấy tháng chẳng là gì, nhưng nếu France Noir bị hạ bệ, cấp dưới lục đục xáo trộn, rồi sẽ có một gã trùm tiếp theo lên thay ngay lập tức, mọi mối quan hệ lại phải móc nối lại từ đầu. Rốt cuộc tình hình vẫn u ám như cũ.

Cảnh sát muốn trừ hại cho dân Trần Cận hắn chẳng phản đối, trừ không được gốc rễ cũng coi như quy kết hậu quả cho lịch sử, nhưng mở trừng hai mắt nhìn quân của đối phương càng ngày càng dồi dào tinh nhuệ, ấy là lỗi của bọn họ, lại còn để cho người nước ngoài là hắn phải giơ súng tự vệ, đúng là kỳ cục quá thể.

Bất quá Trần Cận giờ cũng đang toát mồ hôi lạnh, chính xác là hắn vừa bắn cảnh sát, bất quá hắn đã tính toán tầm bắn rồi, phát đạn không đến mức chí mạng, áo chống đạn cỡ đó hẳn là đỡ được. Đương nhiên, đau thì phải chịu thôi quá lắm thì sau này hắn sẽ vui lòng xách giỏ hoa quả đến nhà an ủi gã đó, tiện thể xã giao ít lời

Mà nếu vừa xong không bắn, rồi hắn cũng chết. Ngay trước đó France Noir đã có sát khí rõ ràng rồi, tại hắn đến cũng đúng lúc quá cơ, thằng chả lại là loại đa nghi chết người. Màn vừa xong chí ít cũng tạm thời khiến hắn ta bớt cảnh giác đi, đặng sau này kế hoạch đàm phán của Tony còn đường tiến tiếp.

Ngay lúc hắn chuẩn bị theo đoàn người rẽ sang hướng khác, thì đột nhiên ngoài rào thép xuất hiện một bóng người thấp bé. Trần Cận cũng kinh ngạc, một đứa nhỏ a! Trên lưng thằng nhỏ là một khẩu AK nòng nhỏ hệt như trên tay hắn, bộ dạng rõ ràng là đang kiệt sức, khẩu súng quá nặng với nó, dù có không cướp cò cũng chuẩn bị đè bẹp nó đến nơi.

Trần Cận ngửa mặt lên trời thở dài thượt, cần thiết phải đen vậy không a, cứu con nít trên chiến trường… trời ơi trời có phải việc của hắn đâu! Bất quá cuối cùng hắn vẫn cắn răng quay lại, xăm xăm xông vào khu vực hỏa lực đang quyết liệt nhất. Thật đúng là ông tổ con, nếu bữa nay hắn bỏ mạng ở đây vì thằng nhóc đó, rồi tụi đàn em Xích bộ của hắn nhất định sẽ nghĩ Trần đại ca điên xừ nó rồi nên được Thượng Đế vời lên trển sớm sớm cho yên thiên hạ.

Vâng vâng, Fiennes, anh đoán đúng rồi đó, tôi lại làm chuyện bậy bạ đây, đó cứ trách tôi đi… nếu bữa nay còn sống lết về được, chỉ bị đến què cụt thôi, thì từ sau không chừng tôi sẽ suy nghĩ đặng chấp nhận mớ ý tưởng bá đạo của anh đó…

Có thể nói Trần Cận đã băng qua rừng tên bể đạn để tiến lên, cũng may hành động của cảnh sát cũng có phần răn đe hăm dọa, chứ nếu họ quyết dồn người ta vào đường chết, càng hăng hái phản kháng càng dễ chế chùm, thương vong cũng nghiêm trọng hơn nhiều, dù sao chính phủ đâu định gánh trách nhiệm nếu có chuyện đôi bên cùng bại trận.

Những điểm đen thế này lâu nay đã như ung nhọt cắm rễ trên đất nước, muốn nhổ tận gốc quả là nan giải, nhưng cũng không thể giương mắt làm ngơ cho bọn chúng ngày càng hoành hành, bởi vậy cứ lâu lâu chính quyền lại cho quân đến càn quét.

Rio còn có chuyện xã hội đen bắn rơi trực thăng của cảnh sát, bởi vậy những khu ổ chuột ở Brazil cũng lấy chuyện đầu gấu côn đồ bắt tay nhau để truyền tai đời đời.

Khi Trần Cận đến nơi, vật lưng đứa nhỏ xuống, hàng rào thép trước mặt đã đổ sập. Đứa nhỏ còn định giãy giụa, nhưng ngoái đầu lại thấy một gã đàn ông lạ hoắc, vậy là nó cứ thế tròn mắt nhìn, mặt mũi thế này rõ là chỉ mới , tuổi.

“Ngơ mặt cái gì! Chạy mau lên.” Trần Cận túm thằng nhỏ chạy đến một góc khuất gần đó, dựa lưng vào tường bao, hắn mới vừa thở vừa cố hỏi chuyện nó: “Nhỏ này, sao lại ở đây! Giờ đi theo tao, đừng có chạy lung tung!”

Bộ dạng của đứa bé rõ ràng ngoài kinh hoàng còn có vẻ rất ngoan cường, nó hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha: “Mi là ai?”

Trần Cận biết giữa lúc sống chết này, hắn chẳng có quyền gì chỉ trích thằng bé, hắn liền giơ tay phạt ngang cổ mình, trầm giọng hỏi: “Nhóc con, có sợ chết không?”

Không hiểu thằng nhỏ nghe có hiểu không, chỉ thấy nó lắc đầu thật nhanh.

“Tao đếm một… hai… ba, chúng ta chạy đến cái cột đằng kia.” Trần Cận chỉ chỉ trước mặt, “Đếm theo đi, một, hai, ba…”

Ngay lúc ấy, bảy tám cảnh sát có vũ trang xông vào cổng, thằng bé sau lưng Trần Cận cũng hoảng hồn, xách súng lên theo bản năng, định bắn ra oai. Kết quả là mấy gã cảnh sát thấy nguy hiểm, lập tức giơ súng lên bắn trước.

“Dừng lại…!!” Trần Cận la lên thất thanh.

Cánh tay phải thằng bé ăn một phát đạn, khẩu súng trường rơi khỏi tay. Trần Cận đứng trước mặt hắn đã thả súng xuống giơ tay đầu hàng ngay từ đầu, nhưng vừa thấy thằng bé đau đớn ngã xuống, hắn cũng nhịn hết nổi, vội vàng quay lại đỡ nó dậy.

“Mẹ kiếp các người điên rồi hả?!! Nó chỉ là một đứa bé!” một gã cảnh sát định chạy đến đỡ lấy thằng nhỏ, chưa gì đã bị hắn thúc tay gạt ra, cơn giận không tên trong người càng lúc càng ngùn ngụt.

Thành ra ba bốn cảnh sát nữa xông vào, ra sức giữ hắn lại, Trần Cận cũng lãnh mấy đòn ra trò.

“Đưa nó vào viện đi!!” hắn vẫn gầm lên chưa chịu yên.

Có lẽ đã quá quen với những đứa nhỏ lầm đường lạc lối để mưu sinh, rồi bỏ mạng đầu đường xó chợ, mấy gã cảnh sát đều chẳng tỏ ra xúc động chút nào.

Được lắm, bọn đầu gỗ này chọc giận hắn rồi, thật sự chọc giận rồi.

Bị đưa về sở cảnh sát, Trần Cận lập tức bị điệu vô một phòng giam xám xịt vôi vữa, lắp cửa song sắt, trong phòng có vài dãy ghế băng, và ngồi đối diện hắn còn một đám đầu gấu dơ hầy đất cát.

Trần Cận thầm nghĩ, lâu lắm rồi không được qua đêm trong nhà giam, đời hắn cũng tưng bừng dữ a. Thiết bị liên lạc thì không mang, cũng chẳng có cơ hội nói một câu bảnh bao: Tôi là du khách Mỹ, tôi có quyền giữ im lặng chờ luật sư đại diện của tôi

Tối hôm đó hắn ở trong nhà giam thật, giữa đêm suýt chút nữa ngủ gục mất hai bận, cuối cùng thì bị hai gã cảnh sát áp giải sang một phòng kín lấy khẩu cung.

Mẹ nó chứ! Không cho thằng này tắm rửa chợp mắt, tính chơi vu oan giá họa phỏng, bọn cảnh sát Brazil nghe nói giỏi chơi bẩn lắm, cứ nhằm chỗ nào dễ đau mà nhìn không thấy là tụi nó thụi thôi à.

Trần Cận làm ra vẻ nhũn nhẹo không ngồi dậy nổi, ý đồ chính là câu giờ, người ta hỏi tiếng Anh thì hắn đáp tiếng Tàu, người ta đập bàn đập ghế chửi bới thì hắn rúm ró ngồi yên hỏi xin miếng nước.

Trong bụng Trần Cận cũng thừa hiểu, cứ thế này rồi sẽ còn ăn đòn nhiều, giờ bọn họ chưa làm dữ chẳng qua vì còn chưa hết kiên nhẫn thôi.

Bất quá lúc ấy gã thẩm vấn đã nổi giận: “Thằng khốn này! Kiểu này giờ khó cậy miệng nó đây, để xem hai ngày nữa không cho ngủ mày còn chịu được không. Gọi hỏi lãnh sự quán đi!”

Trần Cận vẫn cười nhạt, bụng lại có chút đắc ý: bọn hèn hạ này chắc biết mình không phải hạng tầm thường rồi, cơ mà ngại quá đi à hồ sơ của Leslie Trần trong nước trong sạch lắm a, thiếu điều được ịn thêm huân chương công dân danh dự nữa thôi à! Đại ca đây coi vậy mà có vài tấm hộ chiếu đó, không biết tụi bây thích tra tấm nào Nào tra đi, tra xong ra đây tao nhận tội cho!

Bất quá liên tục bị áp lực tra hỏi, lại thêm không được ngủ nghê tử tế, sức hắn cũng đỡ hết nổi, ý thức đã bắt đầu mù mờ, Trần Cận lắc đầu nhẩm tính xem đã bao lâu rồi, từ bữa bị bắt chắc phải hơn hai ngày hai đêm rồi chứ? Nhưng cũng nhờ kiểu hành hạ thể xác này, đầu óc hắn dần dần lại sáng suốt ra, hắn bắt đầu dẹp tất cả những sự việc mới xảy ra qua một bên, giờ chỉ chăm chú tập trung giữ sức để chống chọi tiếp.

Ngay lúc hắn nghĩ lại sắp bị hỏi tiếp, thì một gã cảnh sát xồng xộc thò đầu vào phòng thẩm vấn.

“Đã bảo không việc gì thì đừng vào mà!?” gã cảnh sát to con chức vụ cao hơn bực bội quát.

Tay cảnh sát mới xuất hiện nói lo lắng nói: “Cục trưởng đến.”

Đối phương ngẩn người, vội cầm áo khoác đang vắt trên lưng ghế, mặc vào người: “Đứng ngoài canh thằng này, lát tôi quay lại.”

Chừng hai mươi phút sau, hai gã cảnh sát vào đưa Trần Cận trở lại phòng giam ban đầu, thoáng khí, có băng ghế và song sắt, được ngủ gật, được xin nước uống, được hỏi đi toilet, mà kỳ dị hơn nữa là, lại còn là một phòng giam riêng, ngoài cảnh vệ đi tuần ngoài hành lang, không có một ai đến quấy rầy hắn, điều kiện sung sướng quá đi. Bất quá Trần Cận cũng chẳng thèm tin ấy là do lương tâm bọn họ vừa thức tỉnh.

Một dự đoán chậm rãi hình thành trong đầu hắn, và càng lúc càng hiển hiện rõ nét. Có điều ngay khi hắn định suy nghĩ sâu hơn, đầu óc đã lại một phen rối rắm bít bùng.

————-

Truyện Chữ Hay