Hảo Mộc Vọng Thiên

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm đó, khi trăng đã lên cao bốn bề tĩnh lặng, Tần Vọng Thiên bị Mộc Lăng lay tỉnh, vừa mở mắt liền sợ đến giật mình, Mộc Lăng tự bôi trắng bạch cả mặt, môi tím đen, tóc dài xõa rối tung mặc một thân bạch y dài phất phơ phiêu phiêu đãng đãng.

“A…” Tần Vọng Thiên hít vào một hơi, chút nữa là la “Có quỷ” rồi.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Tần Vọng Thiên nhìn rõ là Mộc Lăng rồi thì dở khóc dở cười hỏi.

Mộc Lăng chớp chớp mắt, nói: “Ta như vầy có giống nữ quỷ không?”

Khóe miệng Tần Vọng Thiên giật một cái: “Giống, ngươi muốn làm gì?”

“Hắc hắc.” Mộc Lăng leo lên giường đẩy đẩy Tần Vọng Thiên, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Ta nghĩ ra một ý hay!”

Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng, hoài nghi hiện đầy trong mắt, như là nói… Ngươi mà cũng có ý hay?

Mộc Lăng ném qua một cái lườm, nói: “Ngươi nghĩ đi, Nhạc Nam Phong sống cả đời ở Nhạc gia trại, nhiều ít cũng có người biết chuyện của hắn đúng không?”

Tần Vọng Thiên gật đầu: “Vậy thì thế nào?”

“Gần đây ta quan sát, trong Nhạc gia trại có không ít người lớn tuổi.” Mộc Lăng sờ sờ cằm: “Vậychắc chắn cũng biết ít nhiều về chuyện trước đây của Nhạc gia trại, cũng không đảm bảo không có người biết chuyện Nhạc Nam Phong trộm Tam Tuyệt Đao Phổ.”

Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng hồi lâu: “Vậy thì có liên quan gì tới chuyện ngươi giả nữ quỷ?”

“Ngốc chết!” Mộc Lăng giận hừ hừ liếc Tần Vọng Thiên, nghĩ nghĩ, lè lưỡi đè thấp giọng nói: “Ta chết thật oan ức quá… Nhạc Nam Phong, trả Tam Tuyệt Thần Đao lại cho ta…”

Tần Vọng Thiên ngửa mặt, dùng vẻ mặt chán ghét nhìn Mộc Lăng: “Mẫu thân ta đẹp hơn ngươi!”

Mộc Lăng mếu mếu: “Ta hy sinh nhan sắc giúp ngươi, ngươi đừng không biết tốt xấu!” Nói xong, bắt chướ nữ quỷ ngậm lọn tóc liếc Tần Vọng Thiên: “Tiểu tử không lương tâm!”

Tần Vọng Thiên kinh hãi cả người nổi đầy da gà.

Điên thì có điên, nhưng Tần Vọng Thiên nghĩ chiêu này của Mộc Lăng có thể hữu dụng.

Trước khi ra cửa, Mộc Lăng lấy vài chai thuốc bỏ vào trong ngực.

“Đem theo làm gì?”

“Người ta tuổi đã lớn, lỡ như bị ta hù chết thì sao?” Mộc Lăng vỗ vỗ ngực: “Vạn nhất có người bị ta hù sợ đến chết, ta có thể chữa trị kịp thời.”

Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, cười: “Ngươi có muốn đem theo ít bùa hộ mệnh hay gì đó luôn không, cải trang thế này vạn nhất trên đường gặp phải quỷ nam, hay hồn ma Nhạc Nam Phong tìm về, bắt ngươi đem đi mất thì biết làm sao?”

Mộc Lăng sửng sốt, xoay mặt chăm chú nhìn Tần Vọng Thiên một hồi, sau đó lôi từ trong cổ áo ra một xấp bùa hộ mệnh dày cộm, lấy một lá đưa cho Tần Vọng Thiên: “Nè, đừng nói ta làm thiếu gia mà không lo cho ngươi!”

Tần Vọng Thiên cầm lá bùa, cúi đầu nhìn… ‘Xuống mồ bình an’… Hít một hơi vứt trở lại, Mộc Lăng tủm tỉm cười.

Sau đó, hai người, hay nói chính xác hơn là một người và một nữ quỷ, một trước một sau lặng lẽ ra sân. Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút, liền bảo Mộc Lăng đi phía trước.

“Để làm chi?” Mộc Lăng bất mãn: “Ta đi ở phía trước vạn nhất làm kinh sợ người vô tội thì sao?”

Khóe miệng Tần Vọng Thiên giật giật: “Ta sợ nếu ta quay đầu lại, thình lình thấy ngươi thì nhịn không được đấm một cái.”

Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, tâm không cam tình không nguyện đi trước.

Hai người vượt nóc băng tường đi tới phía sau núi, thấy phía trước là một dãy phòng ở, Mộc Lăng nhíu mày: “Đi đâu tìm quan tài của Nhạc Nam Phong?”

“Tìm quan tài của hắn làm gì?”

“Thì để khám nghiệm tử thi.” Mộc Lăng liếc hắn một cái: “Nếu như chết không có gì mờ ám, thì sao phải giấu tới giấu lui như bảo bối chứ?”

“Ta đã tới vài lần, không lần nào tìm được.” Tần Vọng Thiên cũng có chút bối rối.

“Tìm người hỏi đi!” Mộc Lăng rất phấn chấn, bắt đầu tìm chung quanh xem có ma quỷ bay ngang không.

“Ở đây canh phòng rất nghiêm ngặt.” Tần Vọng Thiên nói: “Không bao lâu sẽ có người đến tuần tra.”

Mộc Lăng suy nghĩ một chút, hỏi: “Nơi nào cũng có tuần tra sao?”

Tần Vọng Thiên lấy một mảnh da dê cất trong ngực ra, nói: “Ta đã ghi lại một ít… Phía nam là linh đường, có trọng binh canh gác, nhưng ta đã đi xem rồi, quan tài của Nhạc Nam Phong không có ở đó. Phía đông và phía tây là biệt viện và phòng ở, cũng không khác ở đây, cách nửa canh giờ sẽ có một đội nhân mã tuần tra, nơi đó tương đối đáng nghi. Phía bắc là từ đường, không ai gác, ta đã đến đó xem thử rồi, chỉ toàn bài vị tổ tiên, không có gì lạ.”

Mộc Lăng gật đầu, sờ sờ cằm, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

“Làm sao vậy?” Tần Vọng Thiên hỏi hắn: “Đi biệt viện tìm đúng không?”

Mộc Lăng khoát khoát tay, nói: “Đi linh đường tìm.”

Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút: “Ta cũng biết nơi vắng thường khiến người ta chú ý nhất, thường là nơi cất giấu bí mật khó lường, nhưng ta đã tìm trong từ đường rồi, không phát hiện gì lạ.”

“Đi, đi xem lại đi.” Mộc Lăng lôi hắn một cái, chạy về hướng từ đường phía bắc.

Hai người tìm vào từ đường rất thuận lợi, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vội vội vàng vàng, có hai người.

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, cùng trốn vào trong từ đường, nhìn xung quanh không thấy có chỗ ẩn nấp, không cần nghĩ thêm liền trốn phía sau tượng Bồ Tát.

Không lâu sau thì có một nam một nữ chạy vào. Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên lại liếc mắt nhìn nhau, người nam nhân bọn họ biết, là trại chủ Hoa sơn trại Tiễn Hoa, người chạy vào cùng hắn là một nha hoàn dung mạo xinh đẹp mặc hồng y.

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đều bĩu môi: “Đang đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ chạy đến nơi vắng người, khẳng định không phải chuyện tốt.”

“Tam gia, bị người khác phát hiện thì phải làm sao?” Nha hoàn nũng nịu hỏi: “Nếu như bị Tam nãi nãi biết được, Tiểu Ngọc sẽ chết không có chỗ chôn.”

“Sợ cái gì, nơi ngày ban ngày cũng chẳng có ai đến, đừng nói là buổi tối, ngươi ngoan ngoãn hầu hạ cho ta vui vẻ, Tam gia sẽ cưới ngươi làm thiếp, hắc hắc.” Tiễn Hoa cợt nhã ôm lấy nha hoàn tên Tiểu Ngọc mà hôn, trong miệng còn nói mấy câu hạ lưu dâm loạn thô tục, làm cho nha đầu kia vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.

Mộc Lăng nhăn mũi, liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên: “Không ngờ Tiễn Hoa này lại hạ lưu như thế, nhìn không ra nhỉ?”

Tần Vọng Thiên cũng lắc đầu, trong lòng nghĩ ‘còn phải đợi tới khi nào, nói thật, chờ lâu không sợ, vạn nhất hai người kia thật sự làm… Trốn trong này nghe cùng Mộc Lăng, xấu hổ.’

“Tam gia, ngài từ từ?” Giọng nói của Tiểu Ngọc ngọt ngào mềm mại, Tiễn Hoa nghe đến xương cũng đã mềm ra. “Ta nghe nói lần này Nhị tiếu gia lần này tính sai, chuyện tốt đã đến lượt Tam thiếu gia hưởng rồi sao? Người trong trại đều nói ngài và Mạc gia là người thân cận của Tam thiếu gia, vậy không phải phát đạt rồi sao, nói không chừng có thể ngồi ở chỗ của phó trại chủ ấy chứ.”

“Hắc hắc hắc…” Tiễn Hoa đắc ý cười: “Đúng vậy, chỉ có hai kẻ quê mùa thô kệch như Tung Bách Vạn và Mạnh Khải Thái mới có thể đi theo thứ dã chủng Nhạc Tại Đình. Người trong trại ai chẳng biết Nhạc Tại Đình căn bản không phải lão gia sinh ra, hừ… Năm đó tự mình đến nhận cha, mẫu thân hắn cũng thật không biết xấu hổ, cùng người khác sinh ra dã chủng để lão gia nuôi dưỡng, còn mưu toan chiếm Nhạc gia trại.”

Mộc Lăng nghĩ thầm ‘Tiễn Hoa này thật sự chết chắc rồi!’ Quả nhiên, vừa quay mặt nhìn đã thấy sắc mặt Tần Vọng Thiên rất khó coi, Mộc Lăng lắc đầu, nghĩ ‘Tiễn Hoa cũng là chán sống rồi, ngươi mắng Nhạc Tại Đình sao cũng được, mắng chửi mẫu thân người ta làm chi chứ? Người ngươi mắng là mẫu thân Tần Vọng Thiên đó, mẫu thân của đầu lĩnh mã tặc mà dễ mắng vậy sao?!”

“Nhị thiếu gia thực sự là dã chủng sao?” Tiểu Ngọc hiếu kì hỏi: “Ta còn tưởng rằng chỉ là đồn đãi thôi, vậy tại sao trước khi lão gia lâm chung lại truyền vị cho Nhị thiếu gia?”

“A…” Tiễn Hoa đặt nha đầu lên đấm đệm trước tượng phật, cười hì hì nói: “Nha đầu như ngươi hỏi cái này để làm gì? Chúng ta chỉ nên nói chuyện phong nguyệt…”

“Người ta hiếu kì mà.” Tiểu Ngọc nhõng nhẽo nói: “Nói cho ta nghe một chút đi.”

Tiễn Hoa xem ra cũng là người vô cùng háo sắc, thực sự đắc ý dào dạt hừ một tiếng nói: “Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi không được nói ra ngoài.”

“Được.” Tiểu Ngọc gật đầu liên tục.

“Lão gia… Căn bản là không chết!” Tiễn Hoa hắc hắc cười hai tiếng: “Người biết chuyện này tuyệt đối không hơn năm, nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta cũng khó giúp ngươi giữ được cái mạng nhỏ này a.”

“Ai nha!” Nha hoàn vỗ ngực làm nũng: “Chuyện đáng sợ như vậy, ngươi còn nói cho người ta làm gì chứ!”

Sau đó, hai người hi hi ha ha bắt đầu cùng hưởng thụ đêm xuân.

Mộc Lăng nhíu mày liếc mắt nhìn Tần Vọng Thiên… ‘Nha đầu kia có vấn đề!’

Tần Vọng Thiên cũng gật đầu, nghĩ thầm ‘Tiễn Hoa này quả thực không đáng tin tưởng… Nhưng hắn vừa nói Nhạc Nam Phong căn bản không chết là có ý gì? Lão đầu kia giả chết sao?’

Đang nghĩ ngợi, chợt bên ngoài ồn ào xôn xao, Mộc Lăng trừng Tần Vọng Thiên ‘Ngươi nói không có ai mà? Sao lại có nhiều người như vậy?!’

Tần Vọng Thiên vô tội nhướng nhướng mày: “Ngươi hỏi ta ta hỏi ai đây?”

Nghe có người tới, Tiễn Hoa liền định đứng dậy, thế nhưng còn chưa kịp mặc y phục vào, đã có người cầm đuốc tiến đến, dẫn đầu là Tung sơn trại chủ Tung Bách Vạn, còn có cả các lão trại chủ, cùng với phu nhân của Tiễn Hoa, Lưu Thị. Lưu Thị vừa nhìn thấy hai kẻ y phục xộc xệch trong từ đường thì lập tức kêu trời gọi đất mà khóc: “Đồ vô lương tâm, ta ở nhà nuôi con cho ngươi, ngươi ở bên ngoài chơi đùa nữ nhân, còn đùa tới người trong trại… Ngươi là thứ hồ ly tinh !” Vừa nói vừa đuổi theo đánh nha đầu kia.

Nha đầu kia lập tức trốn phía sau Tiễn Hoa, lắp bắp la: “Tam gia, cứu mạng!”

Lưu Thị lúc này có lẽ là giận đến điên rồi, vừa khó lóc om sòm vừa chửi đổng không chịu buông tha. Tiễn Hoa nghĩ thầm ‘tiện nhân chết tiệt này, bắt gian còn dẫn theo người đến’, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đầy khinh bỉ Tung Bách Vạn và các lão nhân tức giận đến thổi râu mép trừng mắt thì không nén được giận. Mà Lưu Thị lại còn nhào đến đấm vào người hắn hết lần này đến lần khác, Tiễn Hoa tức giận đến giơ chân đá văng Lưu thị: “Ngươi cút ngay cho ta, tiện nhân, lão tử lần này sẽ hưu ngươi!”

“Ai nha… Lưu Thị lảo đảo, đột nhiên ngã xuống, đầu đập vào chân bàn thờ, ngay cả la một tiếng cũng không kịp, vừa ngã xuống đã tuyệt khí.

“Phu nhân!” Đám nha hoàn đi theo Lưu Thị vừa tiến lên nhìn, liền khóc rống lên ngay tại chỗ, miệng hô: “Chết người rồi! Phu nhân chết rồi!”

Tần Vọng Thiên đưa mắt ra hiệu với Mộc Lăng, như là hỏi… ‘Vừa rồi có thấy không?’

Mộc Lăng gật đầu, hai người bọn họ đều là cao thủ, khi nãy Lưu Thị bị Tiễn Hoa một cước đá văng, vốn là sẽ không đụng vào chân bàn, thế nhưng cùng lúc nàng ta bước lui, nha hoàn vẫn trốn sau lưng Tiễn Hoa khóc không ngừng đột nhiên bắn ra một hạt đậu hay hạt châu nhỏ gì đó, rơi xuống vừa đúng ngay sau chân Lưu Thị, Lưu Thị bước trúng bị trượt, mới ngã ra xa như vậy… Nha hoàn này có công phu rất cao, hơn nữa lá gan cũng lớn, tại trước mặt Tung Bách Vạn và các trại chủ mà lại dám giở ám chiêu, vậy mà cũng không bị phát hiện.

Thấy mình vừa đá chết thê tử kết tóc, Tiễn Hoa cũng choáng váng, Tung Bách Vạn nghĩ sự tình lúc này đã quá mức rồi, nhịn không được rống lên : “Tiễn Hoa, con mẹ nó, ngươi là người sao, quả thực không có nhân tính!”

Các lão nhân cũng lắc đầu: “Quốc có quốc pháp gia có gia quy, ngươi làm xằng làm bậy như thế… Làm sao xứng làm trại chủ, người đâu, áp giải hắn trở về, để Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia xử lý!”

Tiễn Hoa vừa nghe lập tức lo lắng, nghĩ thầm ‘đúng là sắc tại đầu thượng nhất bả đao[trên đầu chữ sắc-色 một chữ đao-刀]!’ Suy nghĩ một lát, môn quy của Nhạc gia trại rất nghiêm, điều đặc biệt kiêng kị là gian đạo dâm tà, mình trước ăn vụng sau sát nhân, nếu như bị xử theo gia pháp không chết cũng mất nửa cái mạng. Hơn nửa bản thân hắn cũng hiểu rõ, tích cách Nhạc Tại Vân rất chính trực, ghét nhất những chuyện thế này, Nhạc Tại Đình sẽ càng không bỏ qua, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun! Nghĩ xong, Tiễn hoa đột nhiên quay ra cửa la lớn: “Thiếu gia, ngài phải làm chủ cho ta!”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn ra bên ngoài, Tiễn Hoa nhanh chân chạy đến sau đại điện, dường như là muốn đến phía sau tượng phật, mới vừa cúi người, liền mặt đối mặt Mộc Lăng đang ngồi xổm ở đó ngửa mặt nhìn lên.

Mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Tiễn Hoa đột nhiên rống lên một tiếng chạy trở lại, vừa chạy vừa la: “Quỷ a…”

Vừa chạy đến đại điện đã bị Tung Bách Vạn bắt được: “Ngươi lúc gọi thiếu gia lúc la quỷ, xem chúng ta là kẻ ngu si sao!” Nói xong thì kéo Tiễn Hoa đi ra ngoài: “Bớt nói nhảm đi, theo chúng ta đi gặp thiếu gia!” Nói xong, quay sang nha hoàn bên cạnh nói: “Thi thể Lưu Thị và nha hoàn kia cũng phải đem đi!”

Nói xong, cả đoàn người ầm ầm đi ra.

Thấy mọi người đi xa, Tần Vọng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, đừng nói, còn may là Mộc Lăng giả trang nữ quỷ.

“Mau đi thôi!” Tần Vọng Thiên lôi Mộc Lăng: “Cứ thế này nói không chừng còn có người khác đến.”

“Chờ một chút.” Mộc Lăng khoát khoát tay, sờ sờ cằm nói: “Vừa nãy Tiễn Hoa vốn định đào tẩu mà phải không?”

Tần Vọng Thiên sửng sốt.

Mộc Lăng quan sát xung quanh một chút, đứng lên nhìn nhìn tượng phật và bức tường phía sau, giơ tay sờ sờ: “Nếu hắn muốn chạy trốn, nếu không đi cửa trước thì chạy cửa sau, hoặc cũng có thể từ bay nóc ra, vì sao cứ phải chạy đến sau tượng phật?”

Tần Vọng Thiên cũng tỉnh ngộ, gật đầu: “Đúng vậy, ở đây ngay cả một ô cửa sổ cũng không có.” Vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác khối đá nơi bàn tay mình đang chống vào tường bị thụt vào trong, “cụp” một tiếng…

Truyện Chữ Hay