Trong miệng Vương Văn Bân tùy ý khuấy lên một phen, Lý Hạo mới buông tha hắn.
"Lần sau nhớ thở. " nhìn Vương Văn Bân thở hổn hển, Lý Hạo cười nói.
Vương Văn Bân không nói gì, chỉ là vùi đầu vào trong lồng ngực Lý Hạo.
"Chúng ta quen nhau đi. " Lý Hạo vuốt tóc mềm mại của Vương Văn Bân.
Vương Văn Bân ngẩng đầu lên, có phần khó có thể tin nhìn Lý Hạo, hai con mắt trợn thật lớn.
Lý Hạo bị con mắt của hắn nhìn chằm chằm, ngay lập tức bị mê đến thất điên bát đảo, đều không đợi Vương Văn Bân trả lời liền tàn nhẫn hôn hắn.
Từ Kiến trở lại ký túc xá thời điểm người cũng đã trở về hết. Hắn nhìn thấy Vương Văn Bân một người nằm ở trên giường lập tức tiến tới: "Ai ai ai, cậu tại sao biết đại thần học trưởng? Vốn cho là hắn rất lạnh lùng, làm sao ngày hôm nay tốt như vậy, còn dìu cậu trở về a?"
Vương Văn Bân vùi đầu trong chăn, chỉ lộ ra ra một đôi mắt.
"Ai ta nói Bân tử, hiện tại còn không lạnh như vậy đây, cậu đem mình trùm kín như vậy làm gì a. " Từ Kiến đi kéo chăn Vương Văn Bân, "Ôi, miệng cậu cho ong mật chích à! Sưng to như vậy!"
Bởi vì giọng nói Từ Kiến lớn, dẫn đến Vương Văn Bân bị bạn bè cùng phòng xem giống như con khỉ bị bao vây xung quanh nhìn hơn nửa buổi tối, cuối cùng thống nhất kết luận: Phỏng chừng là bị côn trùng cắn.