" Ngu ngốc, có như vậy cũng không hiểu, các ngươi không nghe chủ nhân nói sao? Nhị trưởng lão Thiên Vũ Môn đã trốn ra tới, chủ nhân lúc trước giết không ít đệ tử của lão ta, còn hại lão bị phạt, các ngươi chẳng lẽ không biết có câu, sư nào trò nấy ư? dạy ra như vậy một đám cẩn bả đồ đệ, sư phụ của bọn chúng cũng không tốt đi đâu, nói không chừng lão ta hiện tại ở trong bóng tối tìm cơ hội đối với Vân gia xuống tay đâu? cho nên chủ nhân vì không muốn Vân gia gặp chuyện, mới dùng bản thân ra làm mồi nhử, dụ dỗ nhị trưởng lão xuất hiện, dù gì chủ tử mới thật sự là đầu xỏ gây ra nha.
" Phượng Hoàng một bộ ta thật thông minh bộ dáng nói.
Vân Phong Nhã nghe vậy khoé môi rật rật nói.
" Hoàng ta xem là ngươi đang khen ta.
"
" A! chủ nhân ngày có thể đánh thắng lão ta sao?" Bạch Hổ đột nhiên hỏi.
" Không thể!"
Phượng Hoàng lúc này mới giật mình cũng thốt lên.
" A! chủ nhân người đánh không lại, tại sao lại đưa đến lão ta trước mặt a? Chủ nhân như vậy sẽ rất nguy hiểm đấy.
"
Vân Phong Nhã còn chưa kịp an ủi thú thú nhóm, nàng trên người hơi thở chợt biến hóa lên, lạnh băng con ngươi nhìn về một phương hướng nào đó nói.
"Đã không còn kịp, lão ta đã đến!"
Tiếng nói vừa dứt, trên không trung sức hiện một lão nhân, một thân màu xám có chút chật vật, nhưng hơi thở cường đại làm người phải sợ hãi, lão ta sắc mặt âm trầm đến cực điểm nhìn Vân Phong Nhã, thanh âm lạnh lùng kêu ngạo vang lên.
" Ngươi chính là Vân Phong Nhã?"
Vân Phong Nhã trên mặt vẫn là bình tĩnh, nhưng trong lòng đã là sóng to gió lớn rồi, nàng sớm biết nhị trưởng lão Thiên Vũ Môn cấp bậc rất cao, cho nên khi biết được lão ta đã trốn chạy ra Thiên Vũ Môn khi, nàng cũng nhìn ra được, dạy ra như vậy một đám không xem ai ra gì, tự cao tự đại người, sẽ là tâm khoang người sao? Nhất định không phải, lão ta nghĩ bản thân đi đến bước hôm nay, đều là do Vân gia nàng ban tặng, hoạt nói đầu sỏ gây ra chuyện này chính là Vân Phong Nhã nàng, vì Không làm Vân gia lại một lần nữa lâm vào nguy hiểm bên trong, nàng liền phái người tung ra tinh tức nàng muốn trở lại học viện, nàng tin tưởng lão trước tiên sẽ tìm đến nàng, vì hiện tại lão cũng đang trốn Thiên Vũ Môn truy sát, cũng là chuột chạy qua đường một con, lão biết phản bội Thiên Vũ Môn kết quả, lão muốn sống chỉ có thể rời đi Đông Lân Quốc, với lòng dạ hẹp hòi của lão làm sao có thể không báo thù được.
Hỏi nàng có hối hận làm mồi nhử lão ta không? Thật sự không có, ngược lại, nàng lại cảm thấy bản thân mai mắn làm ra như vậy quyết định, nếu để lão tìm đến Vân gia, chưa chờ đến Thiên Vũ Môn người đuổi đến, Vân gia cũng đã chơi xông rồi, mà nàng đi đường vòng cũng là vì đánh không lại lão ta, nàng có thể chạy trốn tìm cơ hội trốn vào không gian.
Vân Phong Nhã không chút hoang mang đem Tử Điện Báo thu vào khế ước thư bên trong, sao đó mới nhìn lão ta hỏi lại.
" Nếu ta nói ta không phải Vân Phong Nhã ngươi sẽ tha ta sao?"
" Ha ha ha, ngươi cho rằng lão phu là ngốc tử ư, ngươi nói ngươi không phải là Vân Phong Nhã, lão phu sẽ tha cho ngươi ư? Ngươi nằm mơ, Lão phu còn cho rằng Tiêu Phong lão ta xem ngươi như vậy bảo bối đồ đệ, lại là một kẻ nhát gan, tham sống sợ chết, thật là nực cười đến cực điểm, ha ha ha.
" Lão cười châm biếm nói.
Vân Phong Nhã khoanh tay trước ngực, khoé môi như có như không ý cười, thanh âm có chút đáng đánh vang lên.
" Cho nên mới nói, ngươi vừa rồi hỏi tiểu gia ta có phải là Vân Phong Nhã hai không? không phải là vô nghĩa sao?"
Lão ta nghe Vân Phong Nhã như vậy chăm biếm, sắc mặt đỏ lên, quát lớn.
" Súc sinh tìm chết.
"
Lão trên người Linh Hoàng nhất cấp uy áp, không ngừng đè ép về hướng Vân Phong Nhã, lão muốn dùng uy áp từ từ tra tấn Vân Phong Nhã, lão muốn nhìn nàng thống khổ rẩy rụa cầu xin lão.
Vân Phong Nhã lúc trước là Đại Linh Sư cấp bậc, có thể chịu đựng Linh Huyền cấp bậc uy áp là nhờ nàng cùng Hoàng khế ước, và Vòng tay không gian chống đỡ, nhưng hiện tại đối phương là Linh Hoàng cấp bậc, nên biết cấp bậc càng cao về sau, uy áp sẽ mạnh gấp trăm, gấp ngàn lần.
Vân Phong Nhã lúc này cảm giác giống như một tòa đại sơn đè ép thân thể, môi đỏ xinh đẹp cũng cấn đến đổ máu, càng trở nên quỷ mị, mồ hôi không ngừng ra bên ngoài đổ, nhưng nàng vẫn kiên trì không cho bản thân quỳ xuống.
Nhị trưởng lão thấy như vậy một màn, đồng tử co rút lại, lão không ngờ một Linh Vương tam cấp có thể lâu như vậy thời gian chống đỡ lão Linh Hoàng cấp bậc uy áp, lão sống mấy trăm năm cũng xem như là có kiến thức qua không ít thiên tài cùng bảo vật, lão gặp qua vài người trên người có được bảo vật chống lại thực lực mạnh hơn bản thân ba cấp uy áp, nhưng tên súc sinh này có thể chống đỡ hơn hai đại cấp bậc thực lực lão, người có như vậy nghị lực nếu có thể tồn tại đi xuống về sao sẽ trở thành đại lục này cường giả, nghĩ đến đây ánh mắt lão càng trở nên hung át lên, tên súc sinh này hôm nay nhất định phải chết, lão không thể để cho kẻ địch có cơ hội trưởng thành lên.
Lão dùng toàn bộ uy áp đè xuống, đám thú thú trong khế ước không gian đều lo lắng lên.
" Chủ nhân, mau cho chúng ta ra ngoài, nếu chủ nhân tiếp tục chống đỡ đi xuống, sẽ làm tổn thương đến gân cốt đấy.
" Tuyết sư lênh tiếng.
Vân Phong Nhã cũng không phải là cậy mạnh người, nàng biết với thực lực của thú thú nhóm rất khó chống lại lão ta uy áp, vì không để lão ta có phòng bị, nàng mới như vậy liều mạng chống đỡ, nàng biết bản thân đã đến cực hạn, nàng lúc này mới hô lên.
" Thú thú nhóm ra tới.
"
Thanh âm vừa dứt, từng tia sáng trên người nàng bay vụt ra, khi ánh sáng biến mất, dưới đất trên không trung xuất hiện từng bóng dáng to lớn, từng đạo thanh âm ngào rú rung cả núi đồi vang lên.
" NGAO Ô!.
.
"
" NGAO Ô!.
.
"
" CU CU! ! "
Thú thú nhóm vừa ra tới, chưa chờ Vân Phong Nhã lên tiếng, chúng nó ăn ý đều chiều hướng nhị trưởng lão hung át công kích qua đi.
Nhị trưởng lão còn đang đắc ý khi thấy Vân Phong Nhã chống đỡ không nổi khi, đột nhiên lão thấy đối phương khoé môi nhếch lên một bên, vô cùng tà mị, chưa chờ lão kịp suy nghĩ nàng cười nhạo cái gì? thì từng đạo tia sáng từ trên người nàng bay vọt ra, lấy nhanh tốc độ hướng tới lão đi, kèm theo là linh thú ngào rống thanh, với thực lực của lão rất nhanh nhận thấy được Linh thú công kích, lão kinh hô ra tiếng.
" Cái gì?"
Vì quá bất ngờ cùng kiếp sợ vì tên không biết sống chết này lại có nhiều linh thú cấp bậc cao như vậy, lão xửng sốt chỉ ba giây cũng đủ để các thú thú nhóm công kích đến lão trước mặt, lão vội vàng phục hồi tinh thần chận công kích đã đến, nhưng có câu nói, một tay làm sao có thể địch lại bốn tay, cho dù thực lực của lão cao hơn chúng không ít, cũng khó lòng phòng bị bốn con Thiên Thú mạnh mẽ công kích, khi lão đánh bay, Tử Điện Báo, Bạch Hổ, Tuyết Sư, nhưng không kịp chú ý đến Kim Bằng trên đỉnh đầu, khi lão cảm giác được nguy hiểm đánh đến, chỉ kiệp né tránh qua một bên, nhưng vẫn bị móng vuốt sắc bén của Kim Bằng từ phía trên chụp xuống vai trái bả vai, máu tươi từ bốn vết cắt phun trào ra, nhỏ trên mặt đất để lại màu nâu đỏ máu, đau đớn kích thích từ bả vai truyền đến, làm mặt già của lão càng thêm khủng bố, lão tức giận hét lên.
" Một đám súc sinh đáng chết.
"
Lão trên tay hình thành từng quả cầu lửa đánh về hướng Kim Bằng, mai mắn Kim Bằng là phong hệ, thực lực cũng không thấp, nên rất nhanh tránh thoát vài quả cầu lửa lớn, nhưng dù gì đối phương cấp bậc bải ở nơi đó, nên lão rất nhanh bắt dử được Kim Bằng tóc độ, làm cho Kim Bằng lông vũ xinh đẹp, cũng bị thêu vài nơi.
Mà Vân Phong Nhã cũng vì lão ta phân thần chiến đấu, nên uy áp của lão đã không có, Vân Phong Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa chờ nàng làm dịu đi trong thân thể linh khí giao động, thì nàng thấy Tử Điện Báo, Bạch Hổ, Tuyết Sư bị đánh rơi xuống đất, nàng mặt cho thân thể đau nhứt, lập tức trên tay vung lên, sáu điều dây đằng từ trong tay áo lấy nhanh tốc độ vọt ra, đem chúng nó quấn quanh lên, sao đó từ từ đem chúng nó hạ xuống mặt đất mới rút về, Vân Phong Nhã cũng không ngừng nghỉ, mắt thấy quả cầu lửa cuối cùng muốn đánh đến Kim Bằng đầu thượng, Vân Phong Nhã ý niệm vừa động, trên tay xuất hiện Hàn Băng Kiếm, nàng đem cực đại linh lực quán trú vào Hàn Băng Kiếm trên tay hét lên.
" Hàn Băng chảm! đi! "
" ẦM!.
.
" Thật lớn nổ mạnh thanh.
Nhị trưởng lão thật sự không ngờ đến một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa lại như vậy lợi hại, chẳng những thiên phú cực cao, bản thân cũng là nhiều hệ triệu hồi sư, nếu lúc trước lão gặp được tên tiểu tử này, lão nhất định bằng mỗi giá phải đem hắn thu làm con môn đệ tử, nhưng hôm nay đã chậm, như vậy thiên phú nghịch thiên người, lại là lão địch nhân, lão chỉ có thể nhân lúc tiểu tử này còn chưa mạnh, lão phải bóp chết hắn từ trong trứng nước, không phải nói thiên tài thường chết sớm sao? nghĩ đến đây trên mặt lão càng trở nên âm hiểm lên, lão đáp xuống đất, lão không muốn hao thêm linh lực trên không nữa, lão cao cao tại thượng nói.
" Thật không ngờ tiểu tử ngươi có thể chống đỡ lão phu uy áp lâu như vậy, xem thiên phú của ngươi thật không tồi, lão phu cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi thề nhận lão phu vi sư, về sau nhăm mệnh là từ, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng, thế nào?"
Vân Phong Nhã tuy sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ước đẫm võ phục, nhưng sống lưng vẫn đỉnh bạt, tay cầm Hàn Băng Kiếm, hơi thở túc sát không ngừng trào ra, làm người xem nhẹ đi sắc mặt trắng bệch của nàng, Vân Phong Nhã thanh âm trào phúng vang lên.
" Làm sao đây? tiểu gia ta thật sự không xem trọng ngươi nga.
"nàng nở nụ cười trào phúng nói tiếp.
" Vì ngươi không đủ tư cách làm tiểu gia ta sư phụ?"
______________________________________.