Tô Kiệt sau khi tra rõ lai lịch của người kia liền ngay lập tức gọi điện cho Lưu Vũ: "Thật là đáng sợ, Tiểu Vũ, thật là đáng sợ, cậu ta cùng tuổi cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với em, khác biệt duy nhất ở chỗ em là sinh ra ở bệnh viện, còn cậu ta vừa sinh ra liền bị bỏ ở cổng cô nhi viện."
Lưu Vũ cảm thấy cơ thể run lên từng đợt không thể nào kiểm soát được.
Tô Kiệt phàn nàn ở đầu dây bên kia: "Cậu ta quả thật là cô nhi, thời điểm mẹ cậu ta sinh cậu ta ra liền mất, ba cậu ta nuôi không nổi mới đem cậu ta đi bỏ, về sau cũng bệnh mà chết.
Cậu ta vẫn luôn sống ở cô nhi viện cho tới khi lớn mới rời khỏi, vì yêu thích văn hoá Hán phục, lại thêm chút dung mạo xinh đẹp nên thường được người ta thuê về làm mẫu ảnh.
Nhưng không phải tất cả lời nói của cậu ta đều là thật.
Cậu ta đã nói dối.
Cậu ta tên thật là Lưu Vũ!" Nói xong lời cuối cùng, Tô Kiệt thậm chí còn xổ một câu nói tục.
Đúng, cậu ta tên Lưu Vũ, trên thẻ căn cước ghi rõ ràng hai chữ "Lưu Vũ", đây không phải là tên mà người ở cô nhi viện đặt như cậu ta đã nói, đây là khi ba cậu ta vứt bỏ cậu ta đã lưu lại trong tã lót.
Cảm giác sợ hãi quét qua toàn thân Lưu Vũ, cậu lần nữa nhớ lại cái ngày đó, khi cậu tự tẩy não mình rằng việc lặp lại ngày chỉ là mơ, nếu như đó không phải là mơ, mà thực sự đã xảy ra, điều này có nghĩa..
Một suy nghĩ quỷ dị nổi lên trong lòng Lưu Vũ: Có thể hay không cậu ta mới thật sự là Lưu Vũ, mà mình, mới là kẻ giả mạo...!
Lưu Vũ không dám nghĩ nữa, mà hiện thực cũng không cho phép cậu nghĩ tiếp.
Ngày mai sẽ là , cậu và Santa phải livestream, thế nhưng mặt cậu đột nhiên nổi lên mụn, dùng ba lớp phấn cũng không thể che được.
Cuối cùng người đại diện không có biện pháp nào khác, lửa cháy đến nơi rồi không muốn nhắc tới cũng phải nhắc, thử thăm dò nói với Lưu Vũ: "Nếu không được, vậy thử để người đó đi thay cậu xem sao?"
Lưu Vũ biết người đại diện đang nói đến ai, song cậu theo bản năng mà cự tuyệt: "Không được!" Lưu Vũ không biết mình đang sợ cái gì, cậu ta còn không được tính là người nổi tiếng trên mạng, cùng mình hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, nhưng theo bản năng lại cảm thấy bị uy hiếp.
Người đại diện vẫn còn ý muốn thuyết phục Lưu Vũ: "Đây là không còn cách nào khác, hôm nay là quảng bá mỹ phẩm dưỡng da, cậu định lấy khuôn mặt này đi mang hàng, đây không phải là vả vào mặt nhãn hàng sao?"
Lưu Vũ cảm thấy có chút buồn cười, bất quá cũng chỉ là nổi lên mấy cục mụn, bản thân liền có thể bị người khác thay thế a.
Người đại diện đã ở trong cái giới này vật lộn bao năm, tự nhiên sẽ biết Lưu Vũ là đang sợ cái gì, liền an ủi nói: "Chẳng qua là một buổi livestream mà thôi, mặc kệ người thực sự ngồi ở đó là ai, tất cả mọi người cũng sẽ chỉ cho rằng là cậu, cậu mới là Lưu Vũ.
Huống chi, đối với cậu mà nói, quan trọng nhất chính là sân khấu, là hát là nhảy, ở những phương diện đó, ai cũng không thể thay thế cậu."
Lưu Vũ không cam tâm, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào nữa, cuối cùng cậu đành đồng ý với chủ ý của người đại diện.
Nhưng khi nói với Tiểu Vũ, cậu ta lại cự tuyệt, cậu ta không có chút kinh nghiệm nào, căn bản cũng không hiểu, hoàn toàn không muốn tham dự loại chuyện này.
Người đại diện vừa dỗ vừa thỉnh cầu, nói lời có tình có lý, cuối cùng chuyển sang Santa, nói là đi cùng Santa, cậu ta mới miễn cưỡng đồng ý, ngoan ngoãn bắt đầu học thuộc tư liệu.
Người đại diện hoàn thành nhiệm vụ, vô tình nói một câu: "Tên nhóc này, dầu muối không ăn, vẫn là phải lấy Santa ra mới chịu."
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Lưu Vũ trong lòng không khỏi chua xót, nhưng lại cảm thấy mình thậm chí ngay cả tư cách ăn dấm cũng không có.
Ngày như thế này, đồng đội người nào cũng có livestream, Lưu Vũ một mình ở trong phòng không ngừng an ủi bản thân không nên xem, xem ai livestream cũng được, chớ xem hai người bọn họ.
Nhưng căn bản khống chế không nổi hai tay của mình, chờ đến lúc kịp phản ứng, mc đã giới thiệu hai người đi ra.
Tiểu Vũ quả nhiên vẫn là rất khẩn trương, lúc tự giới thiệu đều quên thêm tên nhóm, chỉ mềm mại nói: "Chào mọi người, tôi là Lưu Vũ." Giọng cậu ta không lớn, nhưng lại ở bên tai Lưu Vũ nổ vang, câu nói này tự nhiên lại chân thực, đúng, cậu ta quả thực là Lưu Vũ...!
Lưu Vũ cứ như vậy nhìn hai người qua màn hình.
Ngày trước khi hai người livestream đều là Lưu Vũ giải vây cho Santa.
Lần này Tiểu Vũ căng thẳng liền muốn tránh ra sau lưng Santa, cũng may Santa đã quen loại tình huống này, ứng phó rất tốt, có thể giải vây giúp Tiểu Vũ ngồi bên cạnh đang cái gì cũng đều không biết.
Trong buổi livestream kéo dài nửa tiếng đồng hồ, Lưu Vũ thấy Santa bí mật vuốt lưng Tiểu Vũ để động viên cậu ta, lại nhìn thấy Tiểu Vũ lúc trả lời câu hỏi sốt sắng mà túm lấy góc áo Santa, bọn họ bị cue ra nhảy, khi mọi người khen Tiểu Vũ nhảy giỏi, cậu ta chỉ cười thẹn thùng, dùng tay che mặt mình, Santa cũng nhìn cậu ta đầy cưng chiều.
Lúc kết thúc, Santa chào tạm biệt người xem xong Tiểu Vũ vẫn đang lớ ngớ không biết nên làm gì, anh liền nói một câu: "Tiểu Vũ, bên này, nói bái bai."
Santa gọi cậu ta là Tiểu Vũ...!
Lưu Vũ cảm thấy đau nhói theo từng đợt hô hấp.
Cậu biết rõ Santa là đang gọi cái gì, anh không gọi là Lưu Vũ(刘宇), cũng không gọi là Tiểu Vũ(小宇), anh chính là gọi Tiểu Vũ(小雨), cho dù mọi người trên thế giới đều nghĩ người đó là Lưu Vũ, nhưng Santa biết là không phải.
Lưu Vũ rốt cuộc hiểu rõ, vì sao mình lại cảm thấy Santa cùng với Santa trong trí nhớ không giống nhau.
Đây không phải là ảo giác, thật sự là không giống, sự cưng chiều của anh, sự thân mật của anh, sự thiên vị của anh, đều đã dành cho người khác.
Buổi livestream của Riki bắt đầu sớm nên kết thúc sớm, khi về đến nhà vậy mà thấy Lưu Vũ đang ở phòng bếp dưới lầu.
Lưu Vũ rất chú trọng quản lý dáng người, thế mà đêm hôm khuya khoắt lại đang ăn mì, quả thật làm Riki kinh hãi một phen.
Đến gần xem lại càng kinh hãi hơn, cậu không chỉ ăn mì thậm chí còn uống rượu, trên người mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
"Anh có muốn ăn cùng không?" Lưu Vũ có ý tốt mời Riki.
Riki quả thật có chút đói bụng, nhưng lại không dám ăn vì người đại diện nói gần đây Riki mập lên.
Song nhìn mặt Lưu Vũ, Riki cũng không dám từ chối, đành phải nói:" A một chút cũng được."
Tay nghề Lưu Vũ cũng không tệ lắm, tuy chỉ là đồ hộp nhưng cậu nấu ngon lắm, Riki ăn xong đang suy nghĩ có nên ăn thêm một bát nữa không, Lưu Vũ lại đột nhiên nói: "Riki, anh có từng bao giờ sợ hãi bị người khác thay thế không?"
Riki nhìn về phía Lưu Vũ, cậu giống như đang hỏi anh, nhưng cũng giống như đang tự lẩm bẩm một mình, Riki trầm mặc không nói gì.
Lưu Vũ cũng không chờ câu trả lời từ Riki, lại hỏi tiếp:" Anh biết cảm giác khi thứ mình thích từng chút từng chút một bị người khác cướp mất là cảm giác gì không?"
Riki có chút lo lắng:" Lưu Vũ, có phải em muốn đi ngủ rồi hay không?"
Lưu Vũ khẽ gật đầu, mặc cho Riki dẫn mình lên phòng.
Cậu cũng không phải là uống say, thậm chí còn giúp Riki dọn dẹp phòng bếp một chút mới an tâm nằm xuống.
Lúc Riki dọn dẹp xong đúng lúc Santa cùng Tiểu Vũ cười cười nói nói trở về.
Santa không khỏi hiếu kì Riki đêm hôm khuya khoắt thế mà đi ăn mì.
Tiểu Vũ chào hỏi Riki, bộ dạng ngoan ngãn không chút phòng bị.
Thế nhưng không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới biểu hiện của Lưu Vũ, Riki phát giác ra bản thân không cách nào có thể đối mặt với hai người này, vội vàng kiếm cớ lên lầu.
____________________________
/: lễ hội mua sắm lớn nhất trong năm tại Trung Quốc..