Nàng hiểu mình lo ngại, không chỉ vì tính tình quá mềm yếu nhu nhược, chính xác là vì thân thận của nàng dù sao cũng là nha đầu, nếu hôm nay nàng là Tạ tiểu thư, dù tính tình không thẳng thắn mạnh dạn như nàng ta, có lẽ cũng có chút can đảm làm thử, nhưng mà…… nàng lại không có bên nào cả.
“Con sợ hắn không thích con à?”. Vương đại nương tháo gỡ nỗi lo âu của nàng. “Nhưng đại nương không nghĩ thế…….. Ta đã nói với con, mấy năm nay, trong thành có cô nương muốn cùng Hành Vân công tử kết hôn nhiều đến nỗi có thể chất thành núi, nhưng mỗi khi bà mối đến Kiều phủ, để rồi uổng công mà quay về, con nói xem là vì cái gì?”
Đan Hỉ không biết việc này, Kiều Hành Vân chưa từng nói với nàng, “Vì cái gì ạ?”
“Bởi vì Hành Vân công tử đã có đối tượng trong lòng rồi a!”. Bà mối trong thành đều nói, công tử Kiều gia đối với cô nương trong thành đều chướng mắt, là bởi vì thích tiểu nha đầu Đan Hỉ bên mình.
“Là ai vậy? Hành Vân công tử thích ai?” Nàng lập tức hỏi, bắt đầu co rụt lại.
“Nha đầu ngốc, không phải là con sao?” Vương đại nương ha ha cười.
“Ta?” Đan Hỉ đầu tiên là kinh ngạc, nhất thời còn tưởng là cô nương họ Ngốc nào……. Đợi hiểu ý Vương đại nương nói người ấy là mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phút chốc liền ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu xuống.
Trái tim như nổi trống, nàng rất khiếp sợ, nhưng cũng rất vui mừng.
Là nàng sao? Người Hành Vân công tử thích, thật sự chính là nàng sao?
“Nha đầu ngốc, nếu con không dám thử, vậy đại nương ta đi giúp con hỏi đi?” Vương đại nương cố gắng cổ vũ. Ngoài ra Kiều Hành Vân là đối tượng tốt nhất trong thành Bộc Châu của họ, Đan Hỉ cũng là nha đầu mà bà biết từ nhỏ cho đến lớn, hiện giờ Đan lão cha đã chết, chuyện đại sự của nàng liền do Vương đại nương bà lo, bất kể như thế nào, bọn họ muốn tận mắt nhìn nàng có nơi có chốn tốt.
“Không được không được!”. Đan Hỉ vừa nghe vội vàng xua tay. Tuy rằng Vương đại nương nói như vậy, nhưng chính nàng cũng có thể không – rõ thực hư, sao để cho Vương đại nương ồn ào được. “Ta sẽ tự mình nghĩ cách ….. ngài vạn lần đừng để ý đến a!”
Chính vì có Vương đại nương, nàng nhu nhược lại tiếp tục có một chút can đảm, cảm thấy Kiều Hành Vân có lẽ đúng như lời đại nương nói, thật ra cũng ưa thích mình ………
Chỉ cần nghĩ như vậy, nàng liền đầy tràn tin tưởng, cảm giác mình cùng Hành Vân công tử nói không chừng thật sự có hi vọng.
Hắn sẽ thích mình, mà nàng, một ngày nào đó cũng có thể được như nàng mong muốn, vĩnh viễn cận kề bên hắn…….
Trong lúc đang sắp đến bên kia sườn núi, có một đạo quán tên là “Trường Sinh”.
Tạ tiểu thư ngồi kiệu, thật vất vả sai người tra ra cái đạo quán này, lại đi mất nửa ngày đường núi, rốt cục đến đây.
“Tiểu thư, tới đạo quán rồi, ở ngay đây này”.
“Đây sao? Như thế nào không thấy một bóng người?”
“Tiểu thư, đạo quán là nơi tu hành, nơi đạo cô tu hành cũng không phải như trong miếu cầu thần bái Phật, ngày thường đâu có người a?”
Điều này cũng đúng, “Được rồi! Các ngươi đợi ở cửa, Mân nhi, ngươi theo ta đi vào.”
Dẫn theo nha đầu, Tạ tiểu thư liền đi vào đạo quán.
Vừa đạo quán, chỉ thấy nhang khói lượn lờ mà không bóng người, đại sảnh yên tĩnh không tiếng động, nếu không phải miệng kiệu phu nói rõ ràng, Tạ tiểu thư thật nghi ngờ có phải tìm lộn chỗ rồi không?
Ngay khi nàng nghĩ lên tiếng gọi người, một đạo cô tuổi chừng ba mươi, diện mạo đoan trang diễm lệ đến đón chào. “Xin hỏi cô nương tìm ai?”
“Ta đến đạo quán Trường Sinh tìm Trương đạo sĩ, lúc trước ở trong thành ta có gặp hắn, hắn nói đường ở đây xem vắng vẻ, để ta nếu gặp lúc khó khăn gì, có thể tới tìm hắn giúp”.
“Thật không đúng dịp, cô nương”. Đạo cô vái mỉm cười nói. “Trương sư phụ đã đi ra ngoài dạo chơi, lúc này không có ở đạo quán”.
Tại sao có thể như vậy? “Vậy hắn khi nào thì về? Ta có chuyện vui quan trọng, là về hồ yêu nha …..”.
Đạo cô vừa nghe đến hai chữ “hồ yêu”, ánh mắt dường như chớp chớp. “Nếu là việc hàng yêu trừ ma, cô nương cũng có thể giao cho ta, ta chắn chắn có thể thay sư phụ làm dân chúng vứt bỏ nỗi lo lắng”.
Tạ tiểu thư vốn định tự mình gặp Trương đạo sĩ, nhưng hôm nay lại không đúng dịp, cũng không có cách nào khác. “Được rồi, ta đây xin mời đạo cô giúp đỡ”.
“Cô nương mời vào trong phòng, xin hãy để nha đầu ở bên ngoài chờ một chút”.
Tạ tiểu thư đành phải để nha đầu ở bên ngoài đợi nàng, lập tức theo đạo cô cùng đi vào trong phòng.
Hai người một trước một sau đi tới, đạo cô dẫn đường, một mặt vừa hỏi nàng, “Xin hỏi cô nương được bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta họ Tạ, tên là Tiểu Thúy, là nữ nhi của thành chủ Tạ gia trang, năm nay mười bảy.”
“Tạ cô nương, ngươi nói ngươi gặp hồ yêu?”
“Đúng vậy! Trương đạo sĩ nói thân thể nhiễm yêu khí xong, rồi nói cho ta biết hồ yêu sợ uống rượu, quả nhiên sau đó ta lại nhớ tới, bên người đích thực có một người lén lút sợ rượu, rất giống yêu quái”.
“Thì ra là thế”. Đạo cô gật đầu, tiếp tục hỏi: “Như vậy, Tạ cô nương biết người ấy là ai sao?”
“Biết, nàng là nha đầu của công tử Kiều phủ, tên gọi Đan Hỉ”
“Kiều phủ?” Đạo cô ngẩn người. “Chính là Kiều phủ Kiều Kỳ Huyền giàu nhất Bộc Châu sao?”
“Đúng vậy, chính là Kiều phủ kia”. Tạ tiểu thư đáp. “Nhà hắn có một nha đầu không rõ lai lịch, chỉ biết là xuất thân sơn dã, hơn nữa lại lẳng lơ mê hoặc người, nhất định là con hồ yêu!”.
Đạo cô cười khẽ. “Tạ cô nương hình như rất tìm hiểu về hồ yêu.”
“Bởi vì ta đã thấy nha!”. Tạ tiểu thư vội vàng bày tỏ, sợ đạo cô cho là mình hồ đồ. “Nữ hồ yêu không phải đều thích mê hoặc nam nhân, lấy dương bổ âm đấy sao? Đan Hỉ kia cũng như vậy!”. Nàng ta mê hoặc Kiều Hành Vân, để trong mắt hắn chỉ có nàng ta, chẳng lẽ không đúng sao?
“Ngươi nói không sai”. Bỗng nhiên, đạo cô dừng bước lại, mời nàng đi vào chỗ phòng yên ắng.
Tạ tiểu thư sau khi vào phòng, lập tức cảm thấy một trận gió lạnh, hóa ra là đạo cô giơ ống tay áo lên, liền đột nhiên sinh ra một trận gió đóng cửa phòng. Trong lúc nàng quay đầu lại, hết thảy đã yên lặng, đạo cô mặt vẫn cười.
“Nhưng …… nữ hồ yêu đều không phải chỉ thích lấy dương bổ âm thôi, chỉ cần là tinh khí của người, bọn ta đều vô cùng yêu thích”.
Đạo cô mặc dù cười, nhưng lại khiến người ta thấy lạnh, còn có đôi mắt kia, lúc thì như híp mắt như chớp mắt, giống như ẩn chứa hai luồng sáng đỏ, thấy thế Tạ tiểu thư bất giác gập cổ lại.
Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên ngửi được trong phòng có mùi máu tanh. Hốt hoảng nhìn chung quanh, lại thấy trên giường, trên tường loang lổ vết máu. Hơn nữa vết máu trên tường chảy một đường đến trên mặt đất, thành một vệt máu, chảy thẳng đến bên chân của nàng ——
Tạ tiểu thư sợ tới mức nhảy ra, lại phát hiện thi thể Trương đạo nhân nằm dưới chân, lập tức thét chói tai chân nhũn ra, mặt mày trắng bệch. Đạo cô cũng không cười nữa, mà đổi sang lạnh lẽo ma quái, người kia vốn nhìn không rõ là tức giận, ở trong bóng tối cũng trở nên rõ rệt làm cho người ta sợ hãi.
Tạ tiểu thư sợ tới mức toàn thân phát run. “Ngươi……. ngươi chính là yêu!”.
“Đúng, mà ngươi…… muốn cho ta ăn.”
Ả vươn tay tới Tạ tiểu thư, bàn tay cũng đã là móng vuốt hồ ly, Tạ tiểu thư sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, tuyệt vọng dập đầu kêu gào.
“Cầu xin ngươi tha ta…….. Ta sẽ không nói với người khác, van cầu ngươi, cho ta một con đường sống đi……”
“Không thể! Bởi vì ngươi đã biết ta là ai, hơn nữa chỉ cần ngươi chết, ta mới có thể dùng thân phận của ngươi mà vào thành”. Trong tiếng kêu gào cầu xin tha thứ của nàng, hồ yêu Hồng Liên mở rộng miệng, lập tức nổi lên một trận gió lớn đưa lên thân thể Tạ tiểu thư, đem nàng đẩy về phía Hồng Liên ——
Móng vuốt của ả cũng đồng thời bóp chặt cổ Tạ tiểu thư, trong nháy mắt ả hét lớn, hồn phách của Tạ tiểu thư cũng bị dọa mà xuất ra không trung, giống như luồng khói nhẹ chui vào trong mũi Hồng Liên, giây lát liền hóa thành người chết.
Sau đó, ả bỏ lại thi thể của Tạ tiểu thư, đi đến bên người Trương đạo sĩ, khinh thường đá cái thây của hắn một cước. “Trương đạo sĩ, ngươi không ngờ tới phải không? Ngươi chẳng những đạo hạnh không bằng ta, còn bị ta hút đi toàn bộ nội lực tu luyện được, ngay cả nha đầu ngươi cứu giúp cũng đều bị ta giết, ta nên cám ơn ngươi, cho ta cơ hội tốt bắt đầu một lần nữa……”
Hồng Liên nàng từ khi muốn quay lại nhân gian, liền hóa thành một người quả phụ trẻ dung mạo xinh đẹp, dựa vào việc hút lấy tinh khí nam tử trẻ tuổi trong thành mà tu luyện rất nhanh, công lực, mấy ngày trước bị Trương đạo sĩ phát hiện tung tích, chạy trốn về núi, hôm nay nàng thừa dịp Trương đạo sĩ cùng nàng đánh nhau bị thương kiệt sức, tới cửa ra tay hạ sát, sau đó lại đem toàn bộ gia súc giết hết.
Nàng giết Trương đạo sĩ, hút lấy nội đan hắn tu hành, lập tức gia tăng mấy trăm năm công lực, bây giờ đừng nói người bình thường không phải là đối thủ của nàng, cho dù là Kiều Kỳ Huyền kẻ thù không đội trời chung của nàng, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.
“Kiều Kỳ Huyền —— Không, lão Hắc, ngươi chờ đó! Lúc trước ngươi đả thương ta, khiến ta ở trong núi khổ luyện trăm năm, ta lần này nhất định sẽ cùng tính đầy đủ ……” Hồng Liên ngửa mặt lên trời cười gằn. “Bộc Châu người lương thiện phải không? Rõ ràng là yêu, lại cùng người ta xen lẫn một chỗ……… Được, ngươi thích làm người, thì xem ta trước lột vỏ bọc của ngươi ra, thanh danh của ngươi sẽ bị hủy ở tại Bộc Châu này, còn cho lão hồ ly ngươi đi đầu thai nữa, sao lại không vui sướng chứ?”
Ý đã quyết, Hồng Liên lập tức xoay ngưới hóa thành bộ dáng của Tạ tiểu thư, quyết định lần thứ hai trở lại thành, tìm người Kiều phủ tính sổ cho hết —
Đêm đến, Đan Hỉ cùng Kiều Hành Vân vẫn như thường ngày, đang ở trong phòng hắn pha trà đánh cờ.
Đêm nay nàng rất không chuyên tâm, hai ván cờ, nàng đều sơ ý để thua, trên vầng trán giống như có mang theo chuyện quan trọng, chính là cắn cắn môi, do dự không mở miệng nói với hắn.
Liên tiếp ba bàn, thấy nàng lại đánh sai một bước, Kiều Hành Vân rốt cục mở miệng hỏi nàng. “Hỉ nhi, nàng có chuyện gì sao?”
Nàng hoảng sợ, luống cuống nói nhanh: “Không có việc gì a……. Ta không sao…..”
“Thôi, ta xem nàng tinh thần không tốt, hôm nay cờ này không đánh được, chúng ta uống trà đi.” Tiếp theo, hắn xuống giường, đi đến trước thư án tìm hai quyển sách, bắt đầu lật lên.
Đan Hỉ nhìn hắn, nghĩ ban ngày Vương đại nương nói, nhớ tỏ tình cùng công tử, hỏi hắn có nguyện ý cưới nàng hay không……
Mặc dù nàng liền tràn đầy tự tin, nhưng vừa về tới Kiều phủ thì dũng khí lại mất hết. Nàng cũng không rõ lòng mình sợ là xảy ra chuyện gì, giống như ………. Cảm giác vừa nói ra khỏi miệng, hắn nhất định sẽ từ chối nàng.
Hắn gọi nàng, nàng chỉ cúi thấp đầu, một lúc lâu mới trả lời. “Công tử, người gọi ta phải không?”
Kiều Hành Vân khép lại cuốn sách, đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng. “Công tử……… Lần trước người nói hồ yêu sợ máu của đồng loại, có thật không?”
Ánh mắt Kiều Hành Vân bất động, nhíu mày. “Làm sao vậy?”
“Nếu ……… ta nói là nếu”. Nàng nhớ tới chuyện luôn luôn dấu ở trong lòng, cẩn thận hỏi hắn. “Nếu trong phủ có hồ yêu, người sẽ làm sao?”
Ánh mắt của hắn khẽ biến đổi. “Ai nói với nàng trong phủ có hồ yêu?”
“Không ai nói với ta cả, là chính Hỉ nhi phát hiện”. Nàng giải thích nhanh, sợ hắn lo lắng. “Ta chỉ là trong lúc vô tình nghe được có người nói chuyện, hình như là hai hồ yêu…… Nhưng cũng có thể là ta quá nhạy cảm, nghe lầm cũng không chừng …….”
Kiều Hành Vân buông quyển sách, vẻ mặt nghiêm túc nắm tay lại. “Như vậy Hỉ nhi……… Trước tiên ta hỏi nàng, nàng nghĩ gì? Nếu nàng nghe được tiếng của hồ yêu là thật, vậy phải làm thế nào?”
Nàng nghiêm túc trả lời. “Hỉ nhi rất chân thành mà suy nghĩ vài ngày, tuy rằng trong phủ có hồ yêu, nhưng ta không biết bọn họ là ai, ta chỉ biết là Kiều phủ trên dưới đều là gia đình của ta, bọn họ đều là người tốt, sẽ không làm chuyện xấu!”
Ý nói, nàng muốn vì hồ yêu mà xin tha, phải không?
Tim của hắn bởi vì câu trả lời của nàng mà rung động. “Cho nên nàng không sợ bọn họ à?”
“Ta không sợ a! Ta chỉ sợ bọn họ ngộ nhỡ bị người khác phát hiện, sẽ bị thương tổn !”
Nàng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Công tử, người cũng không sợ đúng không? Ta biết công tử không giống với người bình thường, người nhất định bằng lòng chứa chấp những hồ yêu kia, đúng không?”
Hắn biết nàng không sợ hồ yêu.
Một đêm kia hắn vô ý lộ ra chân thân, hai mắt nàng nhìn hắn, nói lên: “Ta không sợ”.
Nhưng là, sau đó nàng lại nói không muốn hắn là hồ yêu, không muốn bộ dạng kia của hắn …….
Trái tim Kiều Hành Vân giống như bị bóp nghẹt. “Nhưng nàng sợ bọn họ bị người ta biết, là vì nàng lo lắng cho an toàn của bọn họ, phải không? Hỉ nhi.”
Nàng có thể chấp nhận hồ yêu khác như vậy, còn vì bọn họ mà suy nghĩ, tại sao đối với hắn lại không thể chứ?
“Dạ. Ta không hi vọng việc này bị người khác biết, công tử, ta chỉ nói cho một mình người, xin người cũng không cần nói lão gia hay những người khác, để bọn họ an tâm sống đi!”
Nàng rõ ràng tốt bụng như thế, vì sao đối với hắn lại quá tàn nhẫn ——
Kiều Hành Vân không mở mắt, ý muốn quên đi đáy lòng bị tổn thương. “Ta biết, ta sẽ không nói với bất kỳ ai”.
Đã nói hắn vĩnh viễn sẽ không tiếp tục để nàng phát hiện sự thật, cũng quyết định chỉ lấy thân phận người thân mà chăm sóc nàng, hắn không nên nhớ tới những chuyện làm tăng thêm mệt mỏi này, tự dưng đi làm rối loạn lòng mình.
“Ngoài cái này, còn có chuyện khác sao?”
“A…..”. Hắn đột nhiên quay đầu nhìn nàng, trong chốc lát Đan Hỉ lại nghĩ tới những lời của Vương đại nương, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hướng về con ngươi đen kín bưng của hắn, nói cà lăm. “Ta…. ta……..”.
Nàng bị căng thẳng khiến cho hắn mỉm cười. “Nàng làm sao vậy? Cảm thấy rất nóng sao? Xem mặt của nàng ửng đỏ ………”
Khi hắn bỏ vào ánh mắt quan tâm, lòng của nàng cũng bởi vì dịu dàng của hắn mà áy náy.
Nàng chợt nhớ tới không biết khi nào thì, hắn cũng đã nói y chang, lòng của nàng cũng căng thẳng như vậy, muốn đem thật lòng dâng cho hắn như vậy….
“Mặt của nàng sao lại đỏ như vậy? Còn phát nóng nữa …… Không phải bị bệnh đi?”
“Không không……… Hỉ nhi không bệnh, ta chỉ là……”
“Ta thích chàng, công tử ——”
Trong đầu liên tiếp hiện lên một đoạn đối thoại cùng hình ảnh kỳ quái, trong nháy mắt nàng lại nhớ tới giờ phút này, cái gì cũng nghĩ không ra.
Nàng khi nào thì đã nói qua những lời này, nàng từng cùng công tử nói qua thật sao?
Kiều Hành Vân nhíu mày nhìn nàng. “Hỉ nhi? Nàng không sao chứ?”
“Không có gì ……… Ta có lẽ mệt mỏi, đêm nay Hỉ nhi cáo lui trước, sáng mai gặp”. Nàng cảm thấy mình thật kỳ quái, hơn nữa sau khi nhớ tới đoạn kỳ quái này, tận trong lòng nàng rất đau đớn, hình như nguyện vọng của nàng sắp bị bóp nát, biến mất, ngay sau lúc nàng nói câu “thích” kia.
Lòng của nàng rất đau, nhưng không biết sao lại đau lòng, vì ai đau lòng……
Đan Hỉ vội vàng trốn khỏi phòng Kiều Hành Vân.
Nàng không biết mình làm sao vậy, khác thường như thế, chẳng biết tại sao như thế …… Trong lúc nàng ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nhận ra mình đã khóc.
Nàng ………. Vì sao phải khóc?
Chẳng lẽ tại cái trong hồi ức nàng không nhớ ra được đó, đã xảy ra chuyện khiến cho nàng khổ sở sao?