Một tuần sau...
Cửa hàng Violet.
Thẩm Linh cùng các nhân viên trong cửa hàng đang dự cuộc họp quan trọng về việc phát triển thêm một chi nhánh của Violet ở Thượng Lãng.
"Như mọi người đã biết, thương hiệu Violet của chúng ta đang rất được ưa chuộng với những mẫu thiết kế váy cưới và trang phục dạ hội.
Tuy nhiên nếu chỉ khư khư trụ lại đây thì rất khó để vươn xa hơn.
Vì vậy tôi muốn mở thêm một chi nhánh ở Thượng Lãng và sẽ để Jenny qua đó quản lý, thay tôi quán xuyến mọi chuyện."
"Được đó.
Nếu như mở thêm một chi nhánh ở Thượng Lãng, cơ hội phát triển sẽ rất tốt nha."
"Tôi cũng tán thành, chỉ là phải để Jenny chịu khổ rồi."
"Không sao đâu, em sẽ cùng chị Jenny qua đó, có được không Winn?"
"Em phải hỏi Jenny chứ sao lại hỏi tôi!"
"Tất nhiên là được!"
"Được rồi, quyết định vậy đi.
Cuộc họp kết thúc."
Mọi người rời đi, cả phòng họp chỉ còn lại Winn và Thẩm Linh, lúc này cô mới hỏi.
"Tại sao anh lại đột ngột muốn mở thêm chi nhánh?"
"Thật ra thì tôi đã ấp ủ từ lâu rồi nhưng không đủ điều kiện.
Lần này là Mạc Thanh Phong nói anh ta sẽ đầu tư toàn bộ kinh phí cho chi nhánh ở Thượng Lãng với điều kiện là cô phải đến đó làm quản lý."
"Ôi, tôi đau lòng chết mất.
Anh lại bán đứng tôi như thế sao."
"Sorry, nhưng ở đó thật sự là cơ hội tốt để phát triển."
"Tôi biết."
__________
Nhược gia...
"Hai đứa thật sự phải trở về đó sao?"
Ân Khải Uy trầm mặc, trên tay là điếu thuốc đang hút dở.
Chỉ mới nhận lại con gái chưa bao lâu giờ lại phải xa cách rồi sao.
"Ba! Con sẽ theo chị về đó.
Bệnh của chị ấy không thể không có con."
Ân Thiên Vũ thận trọng kể lại toàn bộ quá trình cậu làm bác sĩ điều trị cho Thẩm Linh.
Nếu như có thể để cô trở về nơi thân thuộc nhất thì nói không chừng cô sẽ thoát ra khỏi lớp phòng bị kiên cố đó.
Ân Khải Uy cùng Nhược Tôn và Nhược Anh nghe xong liền thở dài.
Cô bé này quả thật là đã chịu đựng quá nhiều đau khổ.
"Chắc Kiến Nam cũng đã nói rõ cho mọi người biết chuyện liên quan đến cái chết của mẹ cô ấy rồi đúng không?"
Bầu không khí đột ngột lắng xuống, mọi người đều rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Có lẽ đau lòng nhất vẫn là Nhược Tôn, là vì ông cố chấp nên mới thành ra cớ sự này.
"Thật ra...!bệnh của Thẩm Linh có liên quan đến chuyện này."
"Con nói rõ hơn đi."
"Năm đó...là Thẩm Linh tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị người ta vũ nhục đến chết.
Khi ấy Thẩm Linh chỉ mới được sáu tuổi.
Sự việc đó đã khiến cô ấy mắc chứng bệnh nhân dạng phân ly."
"Theo lời anh nói, lớp phòng bị kiên cố kia chính là đang phong ấn đoạn kí ức đau thương đó."
"Không sai! Cậu có thể tưởng tượng một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi lại phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó thì sẽ như thế nào!"
"Quá khủng khiếp."
"Thanh Phong, ý của con là Y Hạ, con bé rất có thể đã nhìn thấy mặt của những người đó!"
"Vâng.
Vậy nên con muốn đưa cô ấy về đó, biết đâu sẽ kích thích khiến cô ấy nhớ lại.
Như vậy thì chúng ta sẽ biết được kẻ đứng sau là ai."
"Không đơn giản như vậy.
Nếu như ép chị ấy nhớ lại đoạn kí ức đó thì rất có thể sẽ đánh thức một nhân cách khác bên trong cơ thể của chị ấy."
"Dù là như vậy thì vẫn phải làm."
Vì chỉ khi biết được kẻ đứng sau bóng tối kia là ai thì anh mới có thể chuẩn bị tốt để đối phó với họ.
Chỉ khi bắt được bọn người đó thì Thấm Linh mới có thể bình yên mà sống.
Dù cái giá phải trả có đắt thế nào cũng được, dù bắt anh phải trả bằng mạng sống cũng không sao.
Chỉ cần đổi lại được một đời bình yên cho cô thì mọi hi sinh đều xứng đáng.
"Thanh Phong, ba tin tưởng giao Y Hạ cho con."
"Ba yên tâm, trừ khi là con chết, nếu không thì đừng ai mong có cơ hội làm tổn thương đến một sợi tóc của cô ấy."
____________
Ba ngày sau...
Máy bay hạ cánh ở sân bay Thượng Lãng.
Một đoàn người bước ra đã thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh.
Khí chất của hai người đi đầu thật khiến cho người ta ái ngại.
Họ mang trên người phong thái cao quý, lại lạnh lùng cương nghị, thật là chói loá.
Dạ Thẩm Linh cùng Mạc Thanh Phong trở về Thượng Lãng.
Vì Tiểu Ngôn vẫn còn đang trong thời gian học nên cô không mang cậu bé về cùng mà gửi lại Nhược gia.
Dù sao thì họ cũng là người thân của mình nên Thẩm Linh hoàn toàn yên tâm.
Theo cô về còn có Tiểu Lộ, Ân Thiên Vũ, Nhược Kiến Nam và cả Mộ Ninh Uyển.
Chỉ có Tiểu Lộ là đến vì công việc còn những người khác đều là vì ham vui mà đến
Bước ra khỏi lối đi, một bóng thư sinh nhanh nhảu đi về phía họ.
"Cậu chủ, mợ chủ chào mừng trở về.
Tôi đã chuẩn bị xe cho các vị rồi."
"Tử Văn, vất vả cho anh rồi."
Thẩm Linh cười nhẹ, nói một lời cảm ơn.
"Mợ chủ, đều là công việc của tôi, mợ đừng khách sáo."
Nói thật thì Tử Văn rất thích vị "Mợ chủ" này.
Cô không xa cách, không ỷ quyền thế mà bức bách người khác ngược lại còn rất vui vẻ và hoà đồng.
Ngày cô bỏ đi, Tử Văn cũng vô cùng tiếc thay cho cô.
Thẩm Linh cùng những người khác lên xe trở về nhà.
Trên đường đi, cô trầm ngâm không nói, ánh mắt u buồn nhìn khung cảnh bên ngoài.
"Sao vậy?"
"Đã rất nhiều năm rồi không có trở về, muốn xem một chút có gì thay đổi hay không."
Ngày cô bỏ đi, cô những tưởng rằng sẽ không bao giờ quay trở về đây nữa.
Chỉ là không ngờ tới một ngày, Mạc Thanh Phong lại tự mình đón cô trở về, thật sự là bất ngờ.
Bàn tay ấm áp của Mạc Thanh Phong nắm tay cô trấn an.
Chiếc xe chầm chậm đưa bọn họ về căn hộ cao cấp của Mạc Thanh Phong.
_________️️.