ngày, tôi không được gặp cậu. Lí do là vì trường chúng tôi cho học sinh nghỉ cả tuần, ngoại trừ sáng thứ và để tập khai giảng. Sáng thứ trời mưa, nhà trường cho nghỉ, tôi không được gặp cậu.
Chiều thứ , tôi và cậu ấy học chung chỗ học thêm. Tôi đã ke giờ để có thể cùng cậu đi cùng vào cánh cửa ấy. Nhưng rồi, định mệnh đấy vẫn không xảy ra. Tôi đến sau cậu, chỉ giây.
Tôi bước xuống xe, gửi mũ bảo hiểm cho bố, khoác balo đi vào. Tôi kéo cánh cửa gỗ được sơn trắng ra. Ánh mắt tìm kiếm hình bóng của cậu ở bàn cuối cùng. Cậu đang đứng, có lẽ là vừa vào chỗ. Chẳng hiểu sao hôm nay cánh cửa chật hẹp quá. Tôi không vào được. Tôi luồn lách người vào, quai balo vướng vào cửa, lại phải đi ra. Suốt thời gian tôi chật vật với cái cửa ra vào, cậu không nhìn tôi lần nào. Có lẽ là do cậu đang nói chuyện với cô giáo.
Trên người cậu ấy có mùi hương nước hoa khá đặc biệt, rất lôi cuốn. Tôi rất thích mùi hương của cậu ấy. Nhưng, dạo này mùi hương đó lúc có lúc không. Hôm nay, lúc cậu lên bảng làm bài, đi qua tôi, tôi không hề ngửi thấy mùi hương đó trên người cậu. Cảm giác như thiếu thứ gì đó rất quan trọng.
Trong buổi học, tôi cố gắng tập trung nghe cô giảng bài, nhưng tâm trí lại không ngừng suy nghĩ, có một khoảnh khắc nào cậu nhìn tôi chưa?
Tôi là đứa hay mất đồ dùng học tập. Trong hộp bút tôi chỉ có cái bút bi nước xanh và cái bút chì, lâu lâu lại xuất hiện cục tẩy. Hôm nay học hình, tôi không mang thước. Tôi quay người xuống hỏi bàn dưới, ánh mắt vô tình nhìn về phía cậu. Và, cậu cũng đang nhìn tôi. Hai đôi mắt của chúng ta giao nhau. Tôi hơi lúng túng, nhận được chiếc thước kẻ quay người lên luôn.
tiếng phút trôi qua nhanh chóng. Mặc dù rất muốn nói chuyện nhưng không biết mở lời bằng chủ đề gì. Cứ thế, không ai nói ai câu nào. Ánh mắt chạm nhau, chỉ trong một khắc, cũng khiến tôi cảm thấy thế giới mình nở hoa.