Tôi nhớ hồi đấy chúng tôi có tiết học tiếng Anh với người nước ngoài. Cứ giữa tiết hoặc cuối giờ, thầy giáo người nước ngoài đó luôn đi xuống cuối lớp để nói chuyện cùng cậu ấy.
Hồi đó, chỗ ngồi của tôi và cậu ấy khá gần nhau. Tuy là khác dãy nhưng cũng chẳng khác gì ngồi ngay cạnh. Khoảng cách giữa chúng tôi khi ấy chỉ là ô gạch mà thôi.
Cậu ấy nói tiếng Anh khá tốt. Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi đã được lĩnh giáo tài nghệ nói tiếng Anh với người nước ngoài của cậu ấy.
Tuy rằng có một số câu cậu ấy phát âm không đúng lắm nên thành ra khiến người khác nghe không hiểu. Nhưng so với mấy bạn lớp tôi thì cậu ấy luôn tự tin giao tiếp với người nước ngoài như vậy.
Những lúc thầy giáo cố tình nói nhanh để thử sức khiến cậu ấy phải nhíu chặt hai đầu mày lại, ngẫm từng từ đã nghe được rồi suy luận ra thành câu. Bộ dáng cậu ấy lúc đó thật sư rất mê hoặc mà.
Tôi nhớ khi ấy, tôi thích nhất là dáng vẻ cậu ấy tự tin và bình thản đối đáp với người nước ngoài, không một chút lo âu hay rụt rè.
Khi ấy, tôi rất thích ngồi cạnh nghe cậu ấy nói chuyện với thầy giáo bằng tiếng Anh