Tắt điện thoại, trợ lý Tiêu Tử Du mang cà phê đến văn phòng. Vừa vào cửa đã thấy Cao Trữ Mộc đập tay lên tài liệu, tự lẩm bẩm một mình.
“Những thứ này là cái quỷ gì vậy? Làm sao tôi có thể lựa chọn được?”
Tiêu Tử Du quan sát hành vi của Cao Trữ Mộc, liếc nhanh nội dung trên tài liệu, thận trọng hỏi. “Chị Cao, tôi có thể giúp gì không?”
Cao Trữ Mộc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt chân thành thân thiện của trợ lý, ả khó chịu gắt gỏng. “Cô có thể giúp tôi cái gì? Tính mang mấy thứ chuyên môn ra dạy đời hả? Đừng nói việc gì cô cũng am hiểu nhé?”
Đối mặt với vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt Cao Trữ Mộc, trợ lý không thấy phật lòng, chủ động đến gần hơn, nghiêm túc chỉ tay vào tài liệu.
“Chị Cao đang phân vân lựa chọn công ty cung cấp nguyên liệu đúng không?”
“Đọc hiểu rồi còn phải hỏi?” Cao Trữ Mộc gắt lên, rồi lại tự thấy bản thân quá đáng, ả gật đầu hạ giọng nói. “Tôi đã nghĩ cả hai công ty đều tốt nên gọi điện để A Hạ quyết định. Không ngờ em ấy bảo tôi tự quyết định.” Nếu là một số việc của công ty, å vẫn có thể xử lý được, nhưng Cao Trữ Mộc chưa từng tiếp xúc và giải quyết những việc đòi hỏi có thực tế điều tra lần nào.
“Tuy tôi không biết nhiều nhưng ở bên chị Uông, học được nhiều điều liên quan đến vấn đề này.” Trợ lý vẫn nhu thuận ân cần giúp đỡ. “Chị chỉ cần ước tính ngân sách, tính toán giá nhân công, lợi nhuận thu được dựa trên mức giá mà nhà tài trợ đưa ra, xem đủ hoặc thiểu là lựa chọn được.”
Đề xuất đơn giản, không có tính sáng tạo nhưng lại đánh đúng trọng điểm rối bời của Cao Trữ Mộc. Á thấy khó chịu vì nghĩ bản thân sao không thể nghĩ ra, giọng nói khắt khe khi phẩy tay đuổi người.“Được rồi, tôi biết rồi, cô có thể đi ra ngoài.”
Trợ lý nhướng mày trước sự vô ơn của ả, cũng không nói nhiều, nhanh chóng rời đi.
Cao Trữ Mộc nhếch môi nhìn tài liệu, tự tin nói. “Thiết kế trang trí thôi, không thể làm khó được tôi.”
Sau khi xem xét bảng báo giá, tính toán con số cuối cùng, Cao Trữ Mộc quyết định lựa chọn công ty nhỏ, ít yêu cầu hơn.
Thời điểm đưa tài liệu cho đồng nghiệp, ả được nhắc nhở. “Chị Cao, chị có chắc chắn với lựa chọn này không?”
“Cô không tin vào tính toán của tôi? Cô giỏi thì ngồi vào quản lý đi.” Cao Trữ Mộc quắc mắt vênh váo. “Còn ai muốn ý kiến với lựa chọn của tôi?”
Toàn bộ nhân viên đều lắc đầu im lặng làm theo quyết định của ả.
Cao Trữ Mộc đắc thắng nhìn bản thảo thiết kế, u mê vì nghĩ không ai dám trái ý ả.
Trợ lý nhìn vẻ tự mãn ngạo mạn trên mặt ả, lén lút nhếch miệng cười.
Tại Mục gia, Đàm Hân Nghiên ngồi trong phòng khách, đặt tách trà nóng xuống bàn, xác định lại với Uông Trữ Hạ.
“Cô thực sự kết hôn với A Húc?”
“Đúng.” Uông Trữ Hạ trả lời không cần suy nghĩ, nháy mắt vui vẻ. “Đàm Hân Nghiên, cô làm phù dâu của tôi được không?”
“Phù dâu? Tôi? Ôi, đừng đùa chứ…” Đàm Hân Nghiên tự chỉ vào ngực mình, trợn mắt không tin.
Uông Trữ Hạ gật đầu rất chắc chắn, giọng khá buồn. “Tôi không có nhiều bạn. Chỉ có cô và Như Như là tốt với tôi, nên tôi muốn mời hai người làm phù dâu. Cô đừng từ chối được không?” Đối diện khuôn mặt khẩn trương, ánh mắt mong đợi, giọng nói chân thành, Đàm Hân Nghiên không cách nào nói lời từ chối. “Được làm phù dâu và chứng kiến khoảng khắc hạnh phúc của cô là vinh dự của tôi.”
Uông Trữ Hạ hạnh phúc trước lời tốt đẹp, cô nghiêng người lấy dưới ngăn bàn vài bản vẽ, đưa Đàm Hân Nghiên.
“Đây là bản thiết kế tôi dựa theo yêu cầu của cô, thiết kế vài mô hình nội thất văn phòng, cô thích bản nào thì bảo tôi.”
“Trời ạ, cô thật làm tôi bất ngờ.” Đàm Hân Nghiên rất cảm động, cô chỉ tùy tiện nhắc đến việc trang trí lại phòng làm việc để thay đổi phong thủy, không nghĩ đến Uông Trữ Hạ thực sự thiết kế giúp cô không chỉ một bản.
Nhìn ba bản vẽ khác phong cách, Đàm Hân Nghiên áy náy. “Thật làm phiền cô quá. Hiện tại cô đang bận rộn nhiều việc, lại phải phân tâm thiết kế giúp tôi. Tôi không biết bày tỏ cảm xúc lúc này thế nào.”
“Đừng có tâng bốc tôi.” Uông Trữ Hạ lắc đầu, thản nhiên nói. “Ngoài tình bạn, cô cũng là khách hàng của tôi, khi đã nhận việc, tôi sẽ không để khách hàng của mình thất vọng.”
Đàm Hân Nghiên rất thích tính cách công tư phân mình này. Sau khi lựa chọn rất lâu, cô chỉ vào một bản vẽ, thở hắt ra. “Thật khó khăn lựa chọn khi thấy bản thiết kế nào cũng đẹp. Nhưng tôi chọn bản này, phù hợp sở thích về màu sắc của tôi nhất.”
“Vì chuyện Lộ Thanh Phong, tôi không thể trực tiếp đến giám sát công việc, nhưng tôi sẽ cử thiết kế giỏi nhất của tôi đến giám sát. Sẽ không có sai sót, cô yên tâm.” Uông Trữ Hạ không giấu diếm công việc.
“Tôi không lo lắng. Tôi tin tưởng cô” Đàm Hân Nghiên chưa từng thất vọng kể từ khi hợp tác với phòng thiết kế của Uông Trữ Hạ.
Hai người thảo luận kỹ chi tiết hơn về bản vẽ, gần một tiếng sau thì vui vẻ khép lại, cùng nhau thảnh thơi uống trà.
Công việc kết thúc tốt đẹp, Uông Trữ Hạ bắt đầu quan tâm đến tình hình của Đàm Vu Thịnh. “A Nghiên, sao cô chưa đưa em trai ra nước ngoài điều trị? Sớm phẫu thuật, không phải tốt hơn à?”
Nhắc đến việc này, Đàm Hân Nghiên cúi đầu cười khổ. “Tôi rất vui vì có cơ hội cứu thằng bé. Nhưng bác sĩ Âu Dương sau khi thảo luận ký với bên kia, báo lại cho tôi vì A Thịnh có nhóm máu đặc biệt, rủi ro phẫu thuật tăng, nên chi phí điều trị cao hơn tôi tưởng.”
Sự nghiệp mới về nước của Đàm Hân nghiên mới khởi đầu, tuy cô nổi tiếng trên mạng internet, nhưng tiền tiết kiệm đều dồn vào trường đào tạo và chi trả các lần nằm viện của em trai. Bây giờ ra nước ngoài điều trị, ngoài tiền phẫu thuật, còn tiền chăm sóc hậu phẫu và sinh hoạt sau đó… mọi thứ đang vượt quá khả năng chi trả của cô tại thời điểm này.
Nhìn bờ vai xuôi cùng mái tóc chảy dài theo dáng ngồi nghiêng nghiêng của Đàm Hân Nghiên, Uông Trữ Hạ đột ngột đứng lên khi nghe nói đến tiền. “Đợi tôi một chút.”
Uông Trữ Hạ đi vội lên tầng, về phòng, nhanh chóng quay lại, ngồi ngay bên cạnh Đàm Hân nghiên. Trên tay cô là hộp gỗ nhỏ màu nâu, mở ra bên trong là vài tấm thẻ ngân hàng.
“Đây là tiền tiết kiệm mấy năm nay của tôi, không biết có giúp ích được gì không.” Cô kéo tay Đàm Hân Nghiên, đặt từng tấm vào lòng bàn tay. “Đây là thẻ Húc đưa tôi, tôi cũng không rõ bên trong có bao nhiêu vì chưa từng động đến. Đây là thẻ để dành cho Niệm Nhi. Đây là thẻ dùng vào việc khẩn cấp. Húc giàu lắm, anh ấy đối xử tốt với tôi, hiện tại chưa dùng đến số tiền này. Nên để những đồng tiền này có ý nghĩa hơn là nằm yên một chỗ trong hộp gỗ. Cô cầm đi sắp xếp phẫu thuật, ít ra chúng ta không từ bỏ hy vọng” Nhìn thẻ ngân hàng trong tay, nước mắt Đàm Hân Nghiên không nén được, rơi xuống trong vô thức. “A Hạ, cô làm vậy, tôi không biết phải làm sao. Tiền cho Mục Niệm sao có thể động đến. Tôi xấu hổ lắm.”
“Cô nói gì vậy?” Uông Trữ Hạ không đồng ý. “Chúng ta mới kết bạn gần đây, đâu có nghĩa không thể trở thành bạn bè thân thiết. Cô nên nghĩ đến Đàm Vu Thịnh. Nó đáng nhẽ là thanh niên vui vẻ ngồi trên ghế nhà trường, cùng nô đùa và trưởng thành cùng các bạn đồng trang lứa, nhưng chỉ có thể nằm viện triền miên vì bệnh tim bẩm sinh, đều học hành từ xa rất cô độc.”
Uông Trữ Hạ cưỡng ép Đàm Hân Nghiêm khép tay nắm chặt thẻ ngân hàng. “Cô đừng nặng lòng khi sử dụng chúng. Nếu không đủ, cứ tìm Húc, anh ấy sẽ giúp.”
Đàm Hân Nghiên cảm kích không nói nổi một lời, ba tấm thẻ ngân hàng trong tay nặng trĩu khiến cô không nhấc nổi tay. Cô rất muốn từ chối, nhưng hình ảnh em trai xanh xao gầy gò quấn chặt trái tim, khiến cô không còn cách nào khác.
“Lên lịch phẫu thuật sớm để không bỏ lỡ cơ hội này.” Uông Trữ Hạ khuyên nhủ, hài lòng nhìn Đàm Hân Nghiên gật đầu với đôi mắt rưng rưng.
Tuy nhiên, vì chuyện cô đưa hết số tiền tiết kiệm cho Đàm Hân Nghiên, người bạn thân còn lại Lâm Mộng Như đã gào lên. “Cái gì? Cậu có điên không?”
Uông Trữ Hạ giật thót người, lắp bắp nói. “Cậu có thể nói nhỏ hơn không? Tai tớ điếc luôn rồi này.”
“Điếc để cậu tỉnh ra. Vừa điếc vừa mù, chỉ có cậu thôi.”
Giọng hờn lẫy của Lâm Mộng Như khiến Uông Trữ Hạ ngẩn người. “Cậu sao vậy? Ai chọc giận mà trút sang tớ?
Lời nói của cậu gai góc quá, tớ không quen.”
Mặc dù cách nhau qua điện thoại, Lâm Mộng Như vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ngốc nghếch của Uông Trữ Hạ. Cô thở dài, muốn đánh cho bạn thân vài phát để tỉnh táo hơn. “Cậu nghĩ Đàm Hân Nghiên là người tốt đấy hả?
Tại sao không nghĩ đến việc cô ta cố tình tiếp cận cậu để lấy lòng tin của cậu?”
“Lấy lòng tin của tớ để làm gì chứ?
Tớ nghèo, không nhà không cửa, không nổi tiếng, tiếp cận tớ thì có ích lợi gì đâu?”
“Tiếp cận vì cậu ngu ngốc!!!” Lâm Mộng Như rít qua kẽ răng. “Cậu giúp cô ta là có ơn, cô ta cố tình lợi dụng điểm đó để đeo bám thì sao?”
“Đeo bám tớ làm gì?”
“Để tiếp cận người đàn ông của cậu, chứ làm gì?”
Lời nói của Lâm Mộng Như khiến Uông Trữ Hạ rơi vào trầm tư. Cô suy nghĩ nghiêm túc hơn, đắn đo với lời nhắc nhở của Lâm Mộng Như, cuối cùng vẫn phủ nhận.
“Tớ không nghĩ vậy. Cậu qúa nhạy cảm thôi. Đàm Hân Nghiên không làm ra hành vi nào chứng tỏ có cảm tình với Húc. Đặc biệt lúc này toàn bộ đầu óc cô ấy đều xoay quanh việc chữa trị cho em trai. Làm gì còn tâm trạng tính kế tớ.”
Lâm Mộng Như biết bản thân vừa đổ nước đầu vịt, nói gì cũng vô ích, chỉ có thể từ bỏ. “Cậu cũng nên cẩn thận, đừng chủ quan. Đừng mất bò mới lo làm chuồng.”