Tốc độ của Cổ Viêm quá nhanh, Khương Võ cho dù dốc sức đuổi theo cũng không thể đuổi kịp, cho đến khi Cổ Viêm không chạy nữa thì gã yêu tộc này mới có thể đuổi kịp được hắn.
Hiện tại Cổ Viêm đang nằm ngửa gác một chân lên đùi ở trên một cành cây to của một gốc đại thụ và đang chuẩn bị thưởng thức bông hoa có tên U Linh Dạ Hồn Hoa, nhìn bông hoa này có điểm quỷ dị đẹp đến lạ thường, mùi vị cũng rất thơm theo Cổ Viêm suy đoán chắc chắn ăn sẽ rất ngon.
Tiểu tử thối mau xuống đây nạp mạng và trả lại hai bảo vật ta tặng cho Tịch Nhi muội bằng không ta sẽ khiến ngươi chết một cách không toàn thây.
Khương Võ trợn mắt nhăn mặt chỉ tay về phía Cổ Viêm cảnh cáo.
Cổ Viêm dĩ nhiên không quan tâm đến lời của gã yêu tộc này nói, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là ăn bông hoa U Linh Dạ Hồn Hoa này.
Vừa bỏ vào miệng Cổ Viêm đã cảm nhận vị ngọt như mật ong từ phía nhụy của nó tuy cánh hoa ăn có chút đắng nhưng nếu để chấm thang điểm mười hắn nhất định sẽ cho tám điểm, mật của bông hoa này mà đem đi chế biến món khác thì ngon không thể chê vào đâu.
Này tiểu tử thối, ngươi có bị điên rồi phải không, ai cho phép ngươi dùng bảo vật theo cách thô thiển như vậy, U Linh Dạ Hồn Hoa chỉ có thể ăn mật không ăn cánh nếu không sẽ bị trúng độc mà chết.
Khương Võ nói đến đây, lại bắt đầu dừng lại không nói nữa, nhìn bộ dạng Cổ Viêm hiện tại không giống như bị trúng độc vẫn khỏe mạnh bình thường làm cho gã yêu tộc này không thể không suy đoán hắn có khả năng miễn dịch độc tố, nếu suy đoán của gã là đúng thì Cổ Viêm này cũng quá sức biến thái.
Ui ui đau bụng quá!
Khương Võ trong đầu còn phân tích về sự quỷ dị đến từ Cổ Viêm thì từ trên cao Cổ Viêm mặt nhăn nhó ôm bụng đau dự dội ngã xuống đất, nằm lăn ra đất không ngừng rên rỉ trông rất đáng thương.
Phía bên ngoài bí cảnh mọi người còn đang cổ vũ cho hắn vậy mà hắn lại ôm bụng như sắp chết làm cho họ không thể nghi ngờ tiểu tử này bị ngộ độc mà chết.
Tử Sam thấy bộ dạng nhăn nhó đến đáng thương của Cổ Viêm làm cho nàng ta cảm thấy rất vui, mặc dù không biết hắn có chết thật hay không nhưng chỉ cần hắn đau khổ là nàng cảm thấy rất vui nếu hắn mà chết thì nàng còn vui hơn nữa, tiểu tử này đối với nàng chết cả ngàn lần cũng không hết tội.
Vô Khuyết chỉ biết lắc đầu thở dài thay cho Cổ Viêm, tiểu tử này quá ham ăn cái gì cũng bỏ vào trong miệng được không lẽ hắn không nghĩ đến bản thân sẽ ngộ độc mà chết hay sao.
Phía trên đài cao Lam Khải lão tộc trưởng đứng ngồi không yên, Lam Trạng hết hi vọng ba thành viên còn lại thì đều tử trận hết nay chỉ còn Cổ Viêm là hi vọng cuối cùng mong sao hắn dựa vào tài năng của mình có thể chuyển bại thành thắng, nếu thắng được trận này công lao của hắn là lớn nhất, cho dù có dốc hết bảo vật của mình ban thưởng cho hắn Lam Khải cũng không hề nhăn mặt than thở một câu nào.
Lam Khải tộc trưởng thật không ngờ cả tộc lão lúc này lại đặt hi vọng lên một mình tên tiểu tử nhân tộc đó xem ra mấy năm nay tộc lão cũng chẳng có ai là nhân tài a.
Đáng tiếc, đáng tiếc quá.
Vô Nhai lão giả, tộc trưởng của Hồng Mông Quyển Ngưu Tộc vuốt râu trắng nhìn lão ta cười nói.
Để Vô Nhai lão huynh chê cười rồi.
Lam Khải cười khổ một tiếng đáp lại, lão đầu Vô Nhai này nói đâu có sai lão ta sao có thể cãi lại, chỉ có thể trách tộc nhân của mình mấy năm nay không mấy ai có thiên phú hơn người, nếu ai ai cũng được như một phần tên Cổ Viêm đó thì lão ta đâu phải phiền muộn nhiều đến vậy, giờ đây lão chỉ có thể đặt hi vọng lên Cổ Viêm nhưng hi vọng này quá mong manh, dù sao Cổ Viêm cũng đâu phải là thành viên tộc lão hắn vào góp vui là chính chứ chắc gì đã toàn sức hỗ trợ tộc nhân lão, nhưng dù chỉ là hi vọng mong manh lão cũng thử đánh cược một lần mong sao Cổ Viêm sẽ không làm lão thất vọng.
Lam Minh, Lam Anh thấy những thành viên trong đội ngã xuống chỉ biết nén đau thương vào bên trong, lúc này cũng chỉ mong sao cho Cổ Viêm có đủ bản lãnh giết chết đám yêu tộc Tịch Nhi để trả thù cho những đồng đội ngã xuống.
Lam Anh tự thề với bản thân chỉ cần Cổ Viêm có thể giết chết hết đám yêu tộc đó, bảo nàng làm nô tì thậm chí gả cho hắn nàng cũng không hề nhăn mặt từ chối.
Phía bên Ngọc Nhi trên đài cao thấy Cổ Viêm ôm bụng kêu đau vừa thương xót vừa khẽ trách mắng, đã dặn hắn bao nhiêu lần không được ăn uống tầm bậy tầm bạ mà hắn có nghe đâu giờ bị tiêu chảy còn bị kẻ địch bắt, cho dù có bị đánh bầm dập đi chăng nữa cũng là do hắn tự chuốc lấy không thể trách ai được, đợi khi hắn ra ngoài nàng lại phải dùng gia pháp dạy dỗ hắn lần nữa mới được.
Tiểu tử thối, đừng có bày trò đau bụng với ta, hôm nay ngươi có chạy đằng trời cũng đừng mong thoát chết được trong tay của ta.
Khương Võ thân hình cao lớn vạm vỡ một tay túm cổ áo nhấc bổng Cổ Viêm lên nhăn mặt quát.
Vị huynh đệ này có chuyện gì từ từ nói.
Bây giờ ta thật sự rất gấp đợi ta giải quyết xong sẽ để cho ngươi tùy ý xử lý.
Cổ Viêm làm bộ mặt đáng thương cầu xin nói.
Ngươi thì có chuyện gấp gì mà giải quyết, chuyện gấp hơn bây giờ chính là theo ta về thỉnh tội với Tịch Nhi muội.
Khương Võ không nghe lời Cổ Viêm nói đáp lại.
Con người có ba việc gấp, đái, ỉa, xì hơi, bây giờ ta buồn ỉa ngươi lại không cho ta đi, ngộ nhỡ ta không nhịn được ngươi cũng đừng có trách ta đó.
Cổ Viêm mặt cau có quát lại.
Nghe những lời Cổ Viêm vừa nói, Khương Võ bắt đầu suy nghĩ lại những lời hắn nói cũng không có gì sai, ngộ nhỡ hắn không nhịn được mà giải quyết tại chỗ thì ai mà ngửi cho nổi.
Nhân tộc các ngươi thật phiền phức, nếu giám có ý bỏ trốn ta tuyệt đối sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.
Khương Võ tuy có chút khó chịu không nỡ thả Cổ Viêm nhưng vẫn phải thả, có điều gã sẽ không đứng cách Cổ Viêm quá xa, nếu để hắn ta chạy được thì sẽ rất phiền phức.
Phía Cổ Viêm ngay sau khi được thả thì vội vã tìm một bụi cây để giải quyết nỗi buồn, vừa rặn ỉa hắn ta vừa hát thật to " có một con chim non đậu trên cành cây rặn ỉa bẹt bẹt, ỉa xong liền bay đi kiếm mồi tiếp. "
Tiểu tử thối hát thì khó nghe quá, đi đại tiện lại càng thối, ngươi có thôi ngay đi không?
Khương Võ từ xa bịt tai lại vẻ mặt khó chịu quát.
Người ta đi ỉa đương nhiên là phải thối rồi không lẽ ngươi đi ỉa thì lại thơm hơn ta, nếu ngươi không muốn nghe không muốn ngửi thì làm ơn cút ra xa một chút đừng có làm phiền ta đi ỉa.
Cổ Viêm mở miệng lớn tiếng đáp sau đó lại tiếp tục hát.
Khương Võ chỉ còn cách nhẫn nhịn chịu đựng không dám đi xa vì sợ Cổ Viêm trốn thoát, nhưng tiểu tử này hát càng lúc càng to, ỉa lại càng thối thật là làm người ta khó chịu không biết phải xử lý ra sao.
Được nửa canh giờ thì không thấy hắn hát nữa, làm cho Khương Võ tâm trạng dễ chịu hơn nhưng lúc này đây trong lòng gã lại có dự cảm không lành về sự im lặng của Cổ Viêm làm cho gã bắt đầu phân tích bài hát mà Cổ Viêm hát đi hát lại.
Có một con chim non đậu trên cành cây, cái gì đó bẹt bẹt.
Rồi xong bay đi kiếm mồi tiếp.
Bay đi kiếm mồi!
Không lẽ lời của vế sau đó chính là.
Khương Võ bắt đầu tỉnh táo ra một tay bị mũi lao tới bụi cây phía sau nơi hắn đi đại tiện.
Thứ đập vào mắt gã chỉ là một bãi phân thối cùng vài cái lá dính phân có lẽ Cổ Viêm dùng chúng để chùi sạch mông còn bản thân hắn thì mất tích ở đâu không biết.
Rõ ràng là Cổ Viêm mượn cớ đi giải quyết nỗi buồn để tẩu thoát khỏi sự truy bắt của gã làm gã phát điên tức sôi máu lên.
Đáng ghét, tên tiểu tử đáng ghét ngươi dám lừa ta để tẩu thoát, ta phải băm ngươi thành trăm mảnh.
Khương Võ nói xong liền phẫn nộ biến thành một đạo quang sắc màu nâu bay lên trời cao phóng đi lục tung mọi ngóc ngách bí cảnh tìm kiếm tung tích của Cổ Viêm với ý định giết hắn cho bằng được.
Khương Võ vừa rời đi chưa được bao lâu thì từ sâu trong cánh rừng Cổ Viêm tay cầm quả dại vừa ăn vừa thong thả bước tới làm như không có chuyện gì xảy ra.
Ủa.
Cái tên yêu tộc to xác vừa nãy đi đâu mất rồi, bảo ngồi trông cho mình ỉa có lát mà đã chạy rồi sao, thật là kẻ không giữ chữ tín mà.
Này, con hồ ly đực rựa thối tha kia, ta ở đây cơ mà, ngươi chạy đi đâu vậy, không muốn bắt ta nữa sao.
Cổ Viêm hét lớn gọi Khương Võ quay lại, âm thanh vang vọng khắp khu rừng, hắn hét lớn tới mức mà tất cả khán giả ngoài bí cảnh đều có thể nghe thấy.
Cả quảng trường lúc này một tràng cười rầm rộ, chính sự ngây thơ hồn nhiên của Cổ Viêm làm họ cười đến đau cả bụng còn gã Khương Võ kia lại trở thành trò cười là nỗi ô nhục cho toàn thể tộc Cửu Thiên U Minh Hồ không ai dám ngẩn đầu lên nhìn mọi người xung quanh.
Cửu U bà bà chỉ biết thở dài không nói gì hơn, lúc này bà ta chỉ mong Tịch Nhi và đồng đội của mình an toàn trở ra, thắng thua không còn quan trọng nữa, vì bà ta biết từ khi Khương Thành bỏ mạng dưới tay Cổ Viêm thì những thành viên còn lại của đội không ai là đối thủ của hắn, càng cố gắng truy giết hắn thì chỉ càng thêm chuốc họa vào thân.
Khương Văn Sương thấy đồng tộc bị sỉ nhục cũng như đang bị Cổ Viêm sỉ nhục lên chính bản thân mình vô cùng phẫn nộ mà không thể làm gì được, đã vậy lại còn trông cái bộ dạng của huynh muội Lam Minh, Lam Anh nhiệt tình cổ vũ cho Cổ Viêm làm nàng ta càng thiên điên tiết như châm thêm dầu vào lửa, nếu không phải tỷ võ đại hội không được tùy tiện ra tay thì nàng ta sớm đã không nhịn nổi cơn giận mà lấy mạng của hai huynh muội này.
Văn Sương trong lòng lửa giận chưa nguôi ngoai, Cửu U bà bà hiểu rõ nhất, từ xa bà ta khẽ truyền âm chấn an tinh thần nàng ta lại, nhờ vậy mà nàng ta mới trở lại bình thường như lúc trước.
Trở lại bên trong bí cảnh, không thấy bóng dáng tên Khương Võ đâu, Cổ Viêm chỉ còn cách trốn tiếp, vốn dĩ muốn chơi với gã yêu tộc này thêm lần nữa nhưng luyện hóa viên yêu đan của Lam Vương quan trọng hơn, đợi đến khi luyện hóa thành công thực lực tăng gấp bội lúc đó chơi với cả ba tên yêu tộc đội Cửu Thiên U Minh Hồ cũng chưa muộn.
Về phía Khương Võ trong khi bay trên bầu trời truy bắt Cổ Viêm thì lại nghe âm thanh tiểu tử này vang vọng đến tai mình làm cho hắn ta buộc phải quay đầu lại tìm kiếm tung tích của Cổ Viêm lần nữa.
Vừa bay trên bầu trời hắn ta lại thâm tự trách bản thân quá sơ xuất, đáng ra bản thân nên sớm hiểu nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất, Cổ Viêm muốn trốn nhất định sẽ không đi xa mà ẩn nấp quanh đó đợi cho kẻ địch đi mới bắt đầu trốn thoát.
Biết rằng lần này quay lại sẽ không gặp lại Cổ Viêm được nữa nhưng hắn vẫn muốn thử kiểm tra thêm lần nữa biết đâu có thể truy ra dấu vết mà tiểu tử này chạy chốn, dù sao khứu giác của yêu tộc nhạy cảm hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần nên muốn tìm Cổ Viêm cũng sẽ không quá khó khăn.
Quay trở lại cánh rừng nơi Cổ Viêm trước đó trốn, quả nhiên theo những gì Khương Võ đoán trước đó, tiểu tử này nhân lúc gã rời đi đã bỏ trốn, tuy nhiên người có thể biến mất nhưng chắc chắn mùi hương đặc trưng trên cơ thể vẫn còn lưu lại.
Khương Võ bắt đầu sử dụng mũi của mình để cảm nhận mùi hương trên cơ thể của Cổ Viêm cuối cùng dẫn đến một gốc cây đại thụ mục nát cách đó vài chục mét, theo suy đoán của Khương Võ rất có khả năng Cổ Viêm có thể trốn trong gốc cây này vì nơi càng tầm thường càng ít người không để ý thì lại càng dễ chốn.
Chậm rãi bước tới gần Khương Võ thò đầu vào gốc cây kiểm tra, mùi hương trên cơ thể của Cổ Viêm càng lúc càng nồng nặc có điều mùi này có chút hơi lạ, phải nói là rất hôi như thể mùi hôi của chân vậy.
Ngươi đang tìm cái gì trong gốc cây đó vậy?
Khương Võ đang tìm bỗng nhiên từ phía sau có một âm thành quen thuộc truyền đến, âm thành này không thể nhầm lẫn vào đâu được đây ắt hẳn là âm thanh của Cổ Viêm xấu xa.
Vừa quay mặt lại nhìn Khương Võ nhận ngay một cái chảo sắt cực mạnh đánh thẳng vào mặt khiến hắn ta văng xa mây trăm mét xuyên qua gốc đại thụ trước mặt cũng như những gốc cây đằng sau mà bị trọng thương dẫn đến thổ huyết.
Đồ thần kinh, đúng là sinh vật hạ đẳng có khác suốt ngày chỉ biết dùng mũi ngửi mà không biết dùng não để nghĩ, Cổ Viêm ta đâu có rảnh mà chui trong gốc cây mục nát chật chội đó chỉ để đợi cho ngươi bắt.
Ta chỉ vứt cái đôi giày cũ hôi thối vào trong đó thôi, ngươi làm gì mà ngửi lấy ngửi để vậy, ngươi muốn ngửi mùi tất thối của người khác lắm sao.
Hiện giờ ta bận rồi không chơi với ngươi nữa, ngươi tự chơi với bản thân mình, ha ha.
Cổ Viêm cười lớn châm chọc sau đó biến thành một tia sét màu lam tức tốc trốn thoát biến mất không một dấu vết.
Khương Võ sau khi đứng dậy trở lại tăng tốc đuổi theo nhưng đã quá muộn, lần này Cổ Viêm đã đi thật xa, còn gã thì như một kẻ điên liên tục gào thét chửi rủa Cổ Viêm, bị tiểu tử này đánh lén Khương Võ thật không cam tâm nhưng cũng chẳng thể làm gì được hơn, mắng chửi Cổ Viêm chán chê cuối cùng vẫn phải quay về vị trí của Tịch Nhi kiểm tra sức khỏe của nàng ta.
Trong khoảng thời gian này Cổ Viêm vân mất tích không một dấu vết dù nhiều lần Khương Võ đi kiểm tra tất cả các khu vực xung quanh bí cảnh.
Về phía Lam Trạng, bản thân liên tục bị Tịch Nhi tra tấn một cách tàn nhẫn nhằm tra hỏi tung tích của Cổ Viêm nhưng nàng ta có dùng biện pháp gì thì Lam Trạng cũng không hé răng nửa lời, căn bản Lam Trạng cũng không biết Cổ Viêm ở đâu mà cho dù gã có biết thì cũng không nói ra vì nói ra rồi thì cơ hội để mình được Cổ Viêm cứu sống gần như sẽ bằng không, vì hắn biết tiểu tử này không xuất hiện nhất định là đang dưỡng thương, đợi thương tích hồi phục sẽ quay trở lại cứu hắn ra sau đó cả hai sẽ liên thủ đánh bại đám người Tịch Nhi.
Cờ hiệu trên người Lam Trạng, Tịch Nhi không lấy cũng không có hứng thú muốn lấy nên nàng không cho phép bất kì ai động vào Lam Trạng để cướp lại cờ hiệu vì nàng biết một khi cướp được cờ hiệu thì trận chiến sẽ kết thúc đến lúc đó tất cả mọi người bao gồm cả Cổ Viêm sẽ được đưa ra ngoài bí cảnh lúc đó tiểu tử này sẽ có người bảo kê muốn giết lại càng khó.
Quyết định này của Tịch Nhi, Khương Võ và Tú Tú đều có thể hiểu được và đồng ý với nàng ta, vì cả hai người bọn họ hiện tại có mối thù không đội trời chung với ác ma Cổ Viêm.
Thắng thua có thể họ không cần đến như mạng của Cổ Viêm nhất định phải lấy cho bằng được, không giết được Cổ Viêm không cách nào tháo bỏ nút thắt tâm ma trong ngươi họ như vậy sẽ ảnh hưởng tới con đường võ đạo của mỗi người vì thế nhất định phải giết bằng được Cổ Viêm thì họ mới chịu kết thúc trận chiến này lại.
Cũng trong khoảng thời gian này Cổ Viêm trốn sâu trong một hang đá nhỏ tập trung luyện hóa yêu đan thú linh bát phẩm của Lam Vương nhờ có dâm đo thai hỗ trợ quá trình này diễn ra nhanh hơn so với bình thường và hiệu quả sau khi luyện hóa cũng sẽ cao hơn có thể từ ngũ trọng thiên linh thần cảnh đột phá lên lục trọng thậm chí là thất trọng.
Một khi đột phá thành công thì ba con tiểu yêu kia sẽ không còn cửa mà đấu với hắn nữa, có lẽ đám tiểu yêu này chưa nhận thức được mối nguy hiểm mà Cổ Viêm sẽ đem lại nên mới chủ quan đòi giết cho bằng được hắn, nhưng một khi chúng nhận ra thì lúc đó đã quá muộn cho dù có hối hận cũng không còn kịp nữa.