Lời Ngọc Nhi vừa nói Phương Tịch có thể hiểu được, bà ta thân là phu nhân của Lam Khải thỉnh thoảng lão ta làm gì sai cũng hay lớn tiếng với lão nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng vũ lực để trừng trị có lẽ lý do Ngọc Nhi ra tay nặng với Cổ Viêm như vậy là bởi vì tiểu tử này rất khó trị nếu không dùng biện pháp mạnh nhất định sẽ không nghe.
Lam Anh đứng ở giữa nghe hai người nữ nhân đã lập gia đình có nhiều kinh nghiệm nói chuyện với nhau, trong đầu nàng lúc này đã có suy nghĩ khác nếu sau này lựa chọn nam nhân của đời mình phải tìm hiểu kĩ ít nhất phải là người có phẩm chất như phụ thân nàng nếu không mà rơi vào tay một kẻ vô lại nào đó giống như Cổ Viêm thì thật là khó chịu mệt mỏi.
Phía bên trong phòng, Lam Khải giống như phụ thân đang bôi thuốc cho con trai đáng thương của mình, còn Cổ Viêm thì không ngừng la hét thuốc lão già này bôi vào mông hắn như sát muối vào vết thương đau đớn vô cùng.
Ui ya, đau quá, lão già ngươi không thể nhẹ tay một chút được sao.
Cổ Viêm mặt nhăn nhó khẽ trách mắng.
Cổ Viêm huynh đệ thần thân quảng đại đến cánh tay bị chặt đứt cũng có thể mọc lại được vậy mà chút thương tích nhỏ nhoi này lại có thể làm khó được ngươi sao.
Lam Khải cười trêu đùa nói.
Chút thương tích này đương nhiên ta có thể chữa trị bất cứ lúc nào, nhưng Ngọc Nhi nói ta đang chịu phạt nếu ta dám tự ý trị thương sẽ phạt nặng hơn nếu không ta cũng đâu có rảnh mà nằm đây nhờ ngươi bôi thuốc.
Cổ Viêm thành thật trả lời.
Cổ Viêm này không sợ trời đất chỉ sợ mỗi phu nhân mình Lam Khải dù không thừa nhận mình có điểm chung giống hắn, nhìn bộ dạng hắn hiện tại lão phải cảm ơn bản thân may mắn hơn hắn nếu tính cách phu nhân lão mà giông như phu nhân hắn chắc giờ lão đã không chịu được mà bỏ đi bụi cũng nên.
Sau khi bôi thuốc xong Cổ Viêm cần nghỉ ngơi một canh giờ mới có thể đi lại bình thường được vì thế yến tiệc sẽ được đẩy lùi lại chờ cho hắn khỏi hẳn mới bắt đầu vào tiệc.
Một canh giờ sau cái mông của Cổ Viêm cũng đã đỡ hơn có thể đến dự yến tiệc của Lam Khải.
Yến tiệc của yêu tộc rất ít khi có thịt đặc biệt là tộc phi cầm chủ yếu sinh sống bằng trái cây lại càng không có, đối với Cổ Viêm đã khá quen thuộc hiện giờ hắn lại đói nên không có đòi hỏi nhiều có gì ăn nấy.
Yến tiệc này do Lam Khải tổ chức ngoài Cổ Viêm Ngọc Nhi ra những người còn lại ở trong tộc đều có bối phận cao quý nên mới được ở lại cũng chỉ có mười ba mười bốn người còn lại đều không được mới đến dự đủ thấy tầm quan trọng của yến tiệc chỉ đãi khách quý đến thưởng thức.
Tiệc rượu này chỉ có vài ba món ăn đơn giản nhưng lại là mỹ vị chỉ những dịp đặc biệt mới mang lên dùng người được thưởng thức cũng là những vị quyền cao chức trọng trong tộc người thường không có phần được hưởng đủ thấy lão trọng dụng Cổ Viêm đến mức nào.
Rượu ngon quá, lâu lắm rồi ta mới được uống loại rượu ngon như này đấy.
Cổ Viêm tu một hơi hết nửa vò rượu tấm tắc khen ngon.
Ha ha, Cổ Viêm huynh đệ thật biết thưởng thức, rượu này có tên Vạn Dược Tửu được ủ bằng rất nhiều thảo dược quý hiếm trong một trăm năm, uống vào không những có thể tôi thể nhục thân mà còn có tác dụng thăng tiến tu vi đối với cảnh giới thấp như của ngươi lợi ích càng nhiều.
Lam Khải cười nói.
Đích thực là tu vi ta đã tăng thêm một tiểu cảnh giới nhỏ, còn lão thì sao có cảm thấy tu vi tăng tiến chút nào không?
Cổ Viêm hỏi lại.
Cổ Viêm huynh đề thật biết nói đùa nếu dễ dàng tăng tiến tu vi như vậy thì chúng ta cần gì tu luyện cho cực khổ, ta cũng không vì thế mà dừng chân ở cảnh giới thú vương, rượu này đối với cảnh giới thấp như của ngươi thì có tác dụng nhiều còn đối cảnh giới bọn ta không có mấy tác dụng chỉ giống như đồ uống thông thường.
Lam Khải cười nói.
Tiếc nhể, mỗi mình ta được hưởng lợi thôi sao.
Cổ Viêm khuôn mặt hồn nhiên nói.
Lời của tiểu tử này vừa nói ra làm cho tất cả mọi người xung quanh bật cười, họ bật cười vì đầu óc hắn quá đơn giản nếu không muốn nói là hắn quá ngốc để nhận ra.
Trong số đám người ở đây đang nói chuyện vui vẻ thì có một vị lão nhân già nua luôn hướng tầm mắt về phía Ngọc Nhi dường như có điều muốn hỏi nhưng không mở miệng được, lão ta do dự một hồi lâu cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi thẳng.
Ngọc Nhi cô nương, các ngươi thật sự là nhân tộc từ ngoài vào?
Vị này là?
Ngọc Nhi quay đầu về phía lão nhân già nua hỏi.
Tiền bối, xin phép được giới thiệu vị này là Lam Cốc lão nhân là đại trưởng lão của tộc ta thực lực đã gần tiếp cận đến thần thú được người trong tộc hết sức kính trọng.
Lam Khải đứng lên chỉ tay về phía lão ta giới thiệu.
Thì ra là đại trưởng lão của tộc các ngươi, vừa rồi ngươi có hỏi chúng ta là nhân tộc từ ngoài vào vậy ngươi nghĩ xem tiểu thế giới này chỉ có yêu tộc lấy đâu ra nhân tộc chúng ta ở bên ngoài vào lạ lắm sao.
Ngọc Nhi cười nói.
Lạ, đương nhiên rất lạ, ở thế giới này yêu tộc chúng ta chỉ nghe đến sự tồn tại của nhân tộc thông qua lời truyền miệng của tổ tiên từ đời này qua đời khác nay được gặp mặt làm chúng ta có chút bất ngờ.
Lam Dục trưởng lão thẳng thắn đáp.
Chắc hẳn các ngươi đã biết lý do chúng ta vào trong thế giới này thông qua Lam Khải, chúng ta có quen biết một vị đại năng chính ngài ấy đã cho chúng ta vào tháp mục đích chỉ có một đó chính là giúp cho Cổ Viêm có cơ hội cọ sát.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Thực lực của ngươi mạnh đến vậy, ngươi làm ta hiếu kì về cảnh giới hiện tại của ngươi lắm đấy.
Lam Anh chen lời vào nói.
Thực lực ta chỉ dừng lại hư thần cảnh, trên thiên giới cũng không quá là nổi trội.
Ngọc Nhi khiêm tốn nói.
Ở độ tuổi này mà có thể đạt đến hư thần ngang với cấp độ thần thú yêu tộc chúng ta, ở trên thiên giới đó thật giàu tài nguyên a.
Lam Dụ bật cười ngưỡng mộ.
Ngọc Nhi cô nương có thiên phú cao vậy mà vẫn chọn Cổ Viêm thiên phú thấp hơn mình đây cũng là cái diễm phúc của hắn.
Phương Tịch mở miệng tán thưởng.
Cảnh giới cao hay thấp quan trọng lắm sao, ta và Viêm ca từ nhỏ có hôn ước lớn lên về chung một nhà cũng đâu có gì làm lạ, Viêm ca chẳng qua là ham ăn ham uống thiên phú đâu có tệ tại sao ta không thể lấy.
Ngọc Nhi thản nhiên đáp.
Người khác không biết nghĩ sao nhưng Lam Khải lão già này tiếp xúc với Cổ Viêm theo suy đoán của lão tiểu tử này bị ép hôn cũng nên Ngọc Nhi thực lực cao cường lại có bản tính hung dữ khó gần ít nam nhân nào chịu để ý nên chỉ có chọn một mình hắn không biết đây là phúc hay là họa đối với hắn, lấy một thê tử đáng sợ vậy về chẳng khác nào bị đem ra trèo đầu cưỡi cổ.
Tuy nhiên suy đoán của lão hoàn toàn sai, thực chất Cổ Viêm và Ngọc Nhi quen biết tử nhỏ và Ngọc Nhi cũng rất thích hắn không liên quan gì đến hôn ước tất cả đều do nàng ta bịa ra để đánh lừa lão.
Điểm duy nhất lão đoán đúng chính là Ngọc Nhi bản tính hung dữ khắp thiên giới không nam nhân nào có thể chịu được nàng có hung dữ cũng một phần là do Cổ Viêm nàng không muốn bất kì nam nhân nào mình từng gặp có thể thay thế được hắn, bất kì nam nhân nào ngoài hắn ra muốn tiếp cận nàng chính là tìm cái chết.
Ngọc Nhi cô nương chuyện Tỏa Linh Tháp đã đổi chủ chúng ta cũng đã có nghe qua nếu không phải đại năng Chương Thanh Phong đó thì người sở hữu nó hiện tại rốt cuộc là ai, thực lực đã đạt đến trình độ nào.
Lam Dụ mở miệng dò hỏi tiếp.
Các ngươi muốn biết những chuyện đó để làm gì, đâu có liên quan đến các ngươi, tại sao ta phải trả lời cho các ngươi biết.
Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
Ngọc Nhi tu vi cao hơn họ có chút kiêu ngạo cũng là điều đương nhiên nhưng nhìn bộ dạng của họ lúc này rất muốn biết sự thật từ miệng nàng chỉ là nếu nàng không muốn nói ra họ cũng đành chịu thua mà từ bỏ.
Trông ánh mắt thất vọng của đám người này khi không được biết rõ ràng mọi chuyện Ngọc Nhi có thể hiểu, tiết lộ chút thông tin cũng đâu có sao nhưng có đi phải có lại chúng phải trả một cái giá hợp lý thì nàng mới tiết lộ ra được.
Ta có thể giải đáp khúc mắc này cho các ngươi, nhưng trước hết ta muốn các ngươi giải đáp khúc mắc của ta trước.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Ngọc Nhi cô nương có gì muốn hỏi xin hãy cứ nói.
Lam Dụ khuôn mặt tươi cười nói.
Các ngươi có thể nói năm đó tại sao các ngươi bị tiền bối Chương Thanh Phong đó nhốt vào trong này không, nếu giải đáp khúc mắc này ta có thể tiết lộ chút thông tin về chủ nhân hiện tại của Tỏa Linh Tháp.
Ngọc Nhi mở miệng hỏi thẳng.
Chuyện này …
Lam Dụ ấp úng không muốn nói ra, dường như có một nỗi khổ như một sợi dây thắt chặt trong lòng lão, muốn nói ra mà không thể mở miệng được.
Các vị trưởng lão khác, cũng đồng dạng một ý nghĩ với lão chuyện gì Ngọc Nhi cũng có thể hỏi nhưng chuyện này thì không được.
Các vị trưởng lão đều không lên tiếng Lam Khải thân là gia chủ đành phải lên tiếng trả lời cho Ngọc Nhi biết.
Tiền bối, thứ lỗi chúng ta không trả lời câu hỏi này được, đây là một bí mật lớn của toàn bộ sinh linh trong tiểu thế giới này ngoài mười bộ tộc chúng ta biết ra không tiết lộ cho người ngoài biết kể cả hai vị, tiên tổ đã có dặn dò chúng ta không thể không nghe theo, nếu một ngày nào đó các vị có thể đặt chân lên tầng thứ ba của tiểu thế giới này gặp được tiên tổ chúng ta ngài ấy sẽ nói rõ ràng mọi chuyện cho hai vị biết.
Lam Khải thẳng thắn nói.
Đám yêu tộc này càng che giấu thì Ngọc Nhi càng tò mò muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà vị đại năng Chương Thanh Phong lại phải đem số lượng lớn yêu tộc trốn vào trong tiểu thế giới này, là do chiến tranh xung đột giữa nhân tộc và ma tộc, nếu chỉ là chiến tranh thì không tới mức hai tộc còn lại dồn ép yêu tộc tới mức phải tìm cách trốn để bảo toàn tính mạng nhất định còn có một bí mật động trời khác không thể nói ra được có lẽ như những gì họ nói phải gặp tiên tổ của họ mới biết được chân tướng mọi chuyện.
Nếu các ngươi không nói ta cũng không thể giải đáp khúc mắc của các ngươi được, nhưng ta vẫn còn có một chuyện muốn nhờ các ngươi, các ngươi không từ chối ta đấy chứ.
Ngọc Nhi cười nói.
Ngọc Nhi cô nương không biết có chuyện gì muốn nhờ cậy chúng ta, nếu trong khả năng của chúng ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.
Lam Khải nói.
Thời gian ta không còn nhiều ta sắp phải hạ sinh em bé không tiện ở trong tiểu thế giới này được, điều ta không yên tâm chính là Viêm ca, ta muốn nhờ các ngươi giúp ta để ý huynh ấy một thời gian, giúp huynh ấy có nhiều kinh nghiệm chiến đấu đợi lúc thích hợp ta sẽ đón huynh ấy về.
Ha ha, ý này rất hay Ngọc Nhi cô nương có chửa sắp tới ngày hạ sinh thật là một chuyện đại hỉ, Cổ Viêm huynh đệ thật có phúc.
Để tỏ lòng thành của mình chúng ta nhất định sẽ tặng một số lễ vật để chúc mừng.
Lam Dụ cười nói.
Cảm ơn thành ý của ngươi, quà của các ngươi có lẽ để Viêm ca thay ta nhận sẽ thích hợp hơn.
Viêm ca, huynh thấy sao, trong khi chờ đợi muội sinh con huynh ở đây một thời gian có được không?
Ngọc Nhi quay sang nhìn Cổ Viêm hỏi.
Cổ Viêm hiện giờ vẫn đang bận ăn bận uống trong khi đám người này tiếp chuyện với Ngọc Nhi không để ý chuyện gì xảy ra thì hắn đã nhanh chân dọn sạch hết thức cả bàn ăn trên bàn của từng người trong đầu hắn giờ chỉ có ăn và ăn không nghĩ được gì khác.
Viêm ca lại ham ăn ham uống nữa rồi, từ nãy đến giờ có nghe muội nói gì không vậy?
Ngọc Nhi bắt đầu nổi giận nhíu mày lớn tiếng hỏi hắn.
Hả, muội nói chuyện gì vậy?
Cổ Viêm dừng việc ăn uống ngây người hỏi lại.
Muội nói huynh ở đây một thời gian trong khi muội ra ngoài kia sinh con vậy mà huynh không nghe gì từ muội nói hết, có phải lại muốn ăn đòn không.
Ngọc Nhi phẫn nộ quát.
Muội đi bỏ ta một mình đâu có được, ta còn muốn nhìn thấy muội sinh con cho ta sao ta có thể có tâm trạng ở đây chơi được, muội đi đâu ta đi đấy ta sẽ không để muội bỏ ta một mình mà đi đâu.