Tộc trưởng tên nhân tộc Cổ Viêm này công pháp gian tà ra tay quá tàn nhẫn với Lam Khiết tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Gã yêu tộc Lam Lịch phẫn nộ nói.
Hai gã yêu tộc còn lại thái độ giống như Lam Lịch này, họ cảm thấy Cổ Viêm ra tay quá nặng với bạn của mình nếu không ra tay trừng trị lòng người không yên.
Phải đó, phải đó, không thể bỏ qua dễ dàng cho hắn được.
Phía bên dưới chúng nhân liên tục hò hét cho Cổ Viêm dùng thủ đoạn bỉ ổi đánh bại Lam Khiết, đối với họ Lam Khiết như là thần tượng, thần tượng bị sỉ nhục tuyệt đối không thể bỏ qua.
Im miệng hết cho ta, ở đây ta còn chưa lên tiếng các ngươi lên tiếng cái gì.
Lam Khải bị đám đông miệng lưỡi công kích tức giận quát.
Tiếng quát của Lam Khải như sấm sét đánh ngang tai vô cùng hùng dũng khiến chúng nhân không dám nói thêm câu gì nữa, nếu còn nói làm chọc giận lão sau này khó mà sống được.
Cổ Viêm huynh đệ, không làm ngươi sợ chứ.
Lam Khải vỗ vai hắn cười chấn an.
Sao lại không sợ, sợ muốn chết đi được, về đến nhà là phải bồi dưỡng món ăn ngon ổn định tinh thần ta đấy.
Cổ Viêm làm bộ sợ hãi nói.
Ha ha, nhất định rồi, tối nay sẽ đãi yến tiệc mời Cổ Viêm huynh đệ.
Lam Khải gật đầu bật cười nói.
Cổ Viêm huynh đệ hôm nay có một trận quyết đấu đặc sắc a.
Cổ Viêm và Lam Khải đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên từ phía sau truyền lại một âm thanh nam nhân tán thưởng hắn.
Quay lại nhìn xem rốt cuộc người mới đến là ai, hóa ra lại là một thằng nhóc chừng mười một mười hai tuổi khuôn mặt thanh tú non nớt đáng yêu cầm một chiếc quạt giấy phe phẩy trước mặt trông rất thư sinh.
Trên đầu nó có một cặp sừng trâu nhỏ sau lưng hắn là hai gã thị vệ yêu tộc da ngăm đen dáng người cao lớn mỗi tên đều có một cặp sừng rất lớn, đứa trẻ này toàn thân nhung lụa màu xanh toát ra khí chất của một công tử nhà giàu thận phận chắc không tầm thường chút nào.
Nhóc con, Cổ Viêm ta có quen biết gì với ngươi sao?
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.
Cổ Viêm không được vô lễ, vị công tử này là Vô Khuyết công tử thuộc tộc Hồng Mông Quyển Ngưu là tộc đứng đầu trong mười tộc bọn ta và họ cũng là chủng tộc duy nhất được xếp vào hàng thứ mười hai trong thiên bảng thần thú, ngươi không thể đắc tội với họ được đâu.
Lam Anh lên tiếng nhắc nhở.
Bản thể nó chỉ là một con trâu thôi mà, có cần đề cao đến như vậy không?
Cổ Viêm khuôn mặt hồn nhiên chỉ tay thẳng vào mặt nó nói.
Đối với Cổ Viêm không biết gì trong mắt chỉ coi chủng tộc này là một đàn trâu ngu ngốc, nhưng Ngọc Nhi lại biết rất rõ vì ở thiên giới nàng có những người bạn thuộc chủng tộc này chỉ đáng tiếc còn một vài người thế lực không hùng mạnh như các chủng tộc khác nhưng đổi lại ai nấy cũng là thiên kiêu được nhiều người ngưỡng mộ.
Hồng Mông Quyển Ngưu là ngưu tộc duy nhất từng người đạt được cấp bậc chí tôn thiên yêu ngang hàng với tinh biến đại đế, chỉ tiếc là đó chuyện quá khứ đến nay không có người thứ hai làm được nhưng được xếp vào thiên bảng thần thú cũng là thành tích tốt để đời sau lấy đó làm phấn đấu.
Lam Anh tiểu thư, tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi, không lên nhắc lại.
Vô Khuyết xua tay cười tự giễu, nhưng thực trong lòng rất vui nhưng thân là tộc đứng đầu trong mười tộc luôn phải giữa thái độ khiêm tốn không được phép tự cao để tránh những điều bàn tán không hay ảnh hưởng đến gia tộc.
Cổ Viêm huynh đệ vừa nhìn ta đã rất thích tính cách ngươi, nếu huynh đệ không chê chúng ta có thể làm bằng hữu.
Vô Khuyết mỉm cười tán thưởng.
Được Vô Khuyết trọng dụng muốn kết giao bằng hữu ở cái tiểu thế giới này mấy ai làm được vậy mà Cổ Viêm lại có diễm phúc này thật là làm cho vô số chúng nhân nghe tị muốn chết nếu được vị công tử này nâng đỡ tương lai thuận lợi như diều gặp gió.
Không cần phải ăn nói vòng vo làm gì, thấy ta là thiên tài muốn dụ dỗ ta về tộc các ngươi ta có thể hiểu, nhưng Cổ Viêm ta lỡ hứa với Lam Khải gia chủ tối nay dùng yến tiệc của lão không thể bỏ qua được, nếu ngươi muốn mời ta về chiến đấu cho gia tộc ngươi, hôm khác đến tìm ta thể hiện chút thành ý, nếu làm ta hài lòng ta sẽ dùng hết sức giúp đỡ ngươi.
Cổ Viêm thẳng thắng đáp.
Ăn nói ngông cuồng, công tử ta có ý tốt trọng dụng ngươi vậy mà còn không biết điều, ngươi là cái thá gì mà khiến gia tộc như của chúng ta phải mời về để chiến đấu, gia tộc chúng ta đâu thiếu nhân tài mà phải cần một tên vô dụng như ngươi.
Thị vệ cao lớn đứng sau phẫn nộ quát.
Một con trâu ngu ngốc như ngươi dám lớn tiếng với ta, có tin ta đem ngươi đi mần thịt làm bữa tối không.
Cổ Viêm khí thế không thua kém lớn giọng quát lại.
Ngươi dám, có gan xông lên sàn đấu, để xem ai làm thịt ai.
Lão tử lại sợ ngươi quá cơ, ngươi mà dám bước lên sàn đấu thì ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của nhà ngươi.
Cổ Viêm gắt gỏng lên tiếng cãi lại.
Đôi bên giằng co khiến không ít người can thiếp mỗi ngươi một câu không khác gì một cái chợ ồn ào, trong khi đó Vô Khuyết vẫn im lặng không có ý định can ngăn mục đích là thăm dò tính cách của Cổ Viêm, theo Vô Khuyết nhận xét về thiên phú thực lực hắn ta có thừa nhưng mà loại người như hắn đầu óc quá ngu ngốc không biết thời thế lại còn có tính tự cao tự đại chỉ được cái tứ chi phát triển nếu sau này muốn thuần hóa hắn làm thuộc hạ cho mình thì phải tốn không ít công sức.
Đủ rồi, im miệng hết cho ta, các ngươi coi ta mù hết cả rồi sao.
Lam Khải không nhịn nổi quát lớn.
Tiếng hét của lão già này một lần nữa lại chấn an tinh thần của chúng nhân.
Vô Khuyết công tử, Cổ Viêm dù sao cũng là nhân tộc mới đến không hiểu quy tắc có ăn nói vô lễ ta thay hắn xin lỗi ngài, còn về yến tiệc ta đã mời hắn rồi mọi thứ đã sắp xếp xong mong công tử hiểu cho.
Lam Khải cúi đầu song quyền chắp vào nhau tạ tội.
Lam Khải gia chủ quá khách sáo rồi, ta là hậu bối sao dám nhận một cái xin lỗi này của ngài, có điều tiểu thế giới này hàng vạn năm mới có một nhân tộc xuất hiện đây đúng là chuyện lạ làm ta rất có hứng thú với hắn, lại càng hứng thú hơn với những thứ ngoài kia mà nhân tộc như hắn lại biết rất rõ.
Đích thực ta rất muốn mời Cổ Viêm về phủ chơi, nhưng không có ý định cướp hắn từ tay gia tộc ngài mong ngài cũng đừng quá lo lắng chuyện này.
Vô Khuyết cười nói.
Ủa, nãy giờ ngươi khen ta lại không phải mời ta về làm trợ lực cho gia tộc ngươi sao, có phải ngươi đang coi thường sức mạnh của ta, không xứng đáng để ngươi chiêu mộ.
Cổ Viêm nghe đến đây cảm thấy bị sỉ nhục cau mày khó chịu.
Cổ Viêm huynh đệ, không phải chuyện đó, chỉ là huynh đã là người chiến đấu cho gia tộc Lam Khải, nếu ta tiện tay cướp không hay cho lắm.
Vô Khuyết mỉm cười khẽ chấn an.
Không hay cho lắm cái rắm nhà ngươi, không ngờ chỉ là một con trâu ngu ngốc dám coi thường ta.
Hay lắm, hay lắm, ha ha.
Đã vậy trận tỷ võ lần này, ta không tham gia không được ta phải giết sạch tất cả các ngươi, biến các ngươi thành thức ăn của ta.
Cổ Viêm cười man rợ nói.
Cổ Viêm huynh đệ thật có khiếu hài hước đấy, đúng là ta rất có hảo cảm với ngươi nhưng ta có câu này khó nghe nhưng vẫn phải nói cho ngươi biết.
Làm người nên biết mình đang ở vị trí nào, đừng có quá tự đại ngông cuồng để rồi sẽ có ngày lãnh hậu quả bi thảm.
Vô Khuyết nụ cười thân thiện đã biến mất khuông mặt trở lên sắc lạnh nhìn Cổ Viêm nói.
Cuối cùng cũng đã lộ cái bản mặt thật của ngươi ra.
Vô Khuyết ngươi biết trên đời này ta ghét nhất là loại người gì không?
Đó chính là loại ngụy quân tử, bề ngoài khuôn mặt thanh tú ăn nói thì rất hay rất hùng hồn rất đi vào lòng người nhưng thực ra bản chất âm mưu quỷ kế rất nhiều.
Cổ Viêm cười khinh thường nói.
Ngươi nói vậy là có ý gì đây?
Vô Khuyết nhíu mày hỏi lại.
Chẳng phải ta nói rõ ràng rồi sao, ta nói ngươi chẳng qua cũng chỉ là ngụy quân tử, chỉ được cái mã bên ngoài mà thôi.
Ngươi có biết tại sao ta có thể nhìn ra được bộ mặt thật sự của ngươi không?
Chính là vì Cổ Viêm ta cũng chẳng phải loại người tốt lành gì, có điều ta hơn ngươi ở chỗ yêu ghét phân minh, tất cả mọi khuyết điểm đều thể hiện trên khuôn mặt ta, không cần phải che giấu mọi người đều có thể nhìn thấy.
Loại ngụy quân tử như ngươi ta gặp nhiều rồi, muốn lợi dụng chỗ tốt của ta để đạt được mục đích, ngươi nằm mơ đi.
Cổ Viêm chỉ tay mắng chửi.
Cổ Viêm ngươi càng lúc càng nói linh tinh không đâu vào đâu, Vô Khuyết công tử trước giờ hành sự rất được lòng người, chính vì ngươi cố tình chọc giận người ta trước nên người ta mới phản kháng ăn nói nặng lời, tất cả đều do ngươi mà ra hết.
Lam Anh nghe thấy Cổ Viêm ăn nói quá đáng trừng mắt quá.
Ha ha, Lam Anh ngươi đúng là có mắt như mù, ngươi mà tin hắn sớm muộn gì cũng lãnh hậu quả thê thảm đấy.
Cổ Viêm nhìn nàng ta châm chọc cười.
Lam Anh tiểu thư, ý tốt của ngươi Lam Khiết ta xin nhận, nhưng đây là chuyện riêng giữa ta và Cổ Viêm, hắn cố ý kiếm chuyện gây sự với ta thì ta cũng không ngại tiếp đón mớ phiền phức này vào người đâu.
Cổ Viêm huynh đệ nếu ngay từ đầu ngươi đã không ưa ta vậy thì chúng ta không thể làm bạn được, ngươi muốn như thế nào thì ta chiều ngươi thế đó.
Vô Khuyết cười tự tin nói.
Muốn thế nào sao, ta muốn quyết đấu một trận sống chết với ngươi, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh nói chuyện của ngươi thì ta biết trong đám yêu tộc trẻ tuổi ngươi là kẻ mạnh nhất.
Cổ Viêm chỉ tay thẳng vào Vô Khuyết mạnh miệng nói.
Cổ Viêm, Vô Khuyết là chủ sàn đấu thứ mười không thể quyết chiến được, huống chi hắn đã có thực lực thú vương bát phẩm thực lực đã ngang hàng với tộc trưởng của Hồng Mông Quyển Ngưu được xưng tụng là thiếu tộc trưởng, ngươi mới chỉ là linh thiên cảnh thôi lấy gì đấu với hắn.
Lam Anh lên tiếng ngăn cản.
Mạnh đến vậy sao, sao đến giờ ngươi mới nói cho ta, ta còn tưởng hắn chỉ ngang trình với Lam Trạng kia là cùng.
Cổ Viêm mặt biến sắc vội nhỏ giọng vào tai nàng ta nói.
Ha ha, Cổ Viêm huynh đệ sao vậy, chẳng phải muốn đánh một trận sống chết với ta bây giờ lại muốn qua cầu rút ván sao!
Vô Khuyết bật cười chế giễu nói.
Ta đâu biết ngươi mạnh đến vậy, ngươi chờ chút để ta suy nghĩ lại đã rồi chúng ta mới nói chuyện tiếp.
Cổ Viêm không còn mạnh miệng như trước thấp giọng đáp.
Cổ Viêm huynh đệ thật quá hài hước rồi đấy, ngươi nghĩ muốn đánh với ta là có thể đánh được thật sao, trừ khi ngươi có thể vào vòng chung kết đánh bại hết được thủ hạ của ta, lúc đó mới có tư cách đấu với ta.
Không còn sớm nữa, Vô Khuyết ta còn có việc bận xin phép đi trước.
Lam Khải tộc trưởng, cáo từ.
Vô Khuyết nhìn về lão già này hành lễ thân thiện nói.
Vô Khuyết công tử đi thong thả.
Lam Khải lịch sự song quyền ôm chặt hành lễ đáp lại.
Vô Khuyết cất bước rời đi không nhìn lấy Cổ Viêm một cái, hắn tự biết tiểu tử này chỉ được cái mạnh miệng tự đem ra làm trò cười cho thiên hạ không cần để tâm quá nhiều.
Nhưng nói gì thì nói sau khi quan sát trận chiến của Cổ Viêm, Vô Khuyết đã bắt đầu có chút đề phòng với tiểu tử này cũng may chênh lệch cảnh giới không đáng lo ngại nếu cảnh giới ngang bằng nhau có đánh một trận với hắn khó mà có thể áp chế được hắn.
Làm sao đây, ai biết tiểu tử đó lại mạnh đến vậy, phen này lỡ miệng chết chắc rồi.
Cổ Viêm làm bộ mặt lo sợ nói.
Yên tâm đi, Vô Khuyết công tử bụng dạ không hẹp hòi như ngươi đâu, nếu ngươi có thực lực thật thì người ta khác có cớ quyết đấu còn không chỉ xem như trò đùa của trẻ con không biết suy nghĩ.
Lam Anh vỗ vai chấn an.
Ha ha, nói cũng phải là Cổ Viêm ta quá lỗ mãng ăn nói không suy nghĩ, sau này phải sửa tính cách này mới được.
Cổ Viêm gật gù gãi đầu híp mắt cười nói.
Cổ Viêm huynh đệ chuyện hôm nay không cần phải suy nghĩ quá nhiều, tuổi trẻ bồng bột như huynh đệ lúc còn trẻ ta cũng từng mắc phải, Vô Khuyết là người hiểu chuyện sẽ không để ý những câu nói đùa cợt này của huynh đệ đâu.
Lam Khải bật cười.
Ngươi nói cũng phải, chi bằng suy nghĩ cho nó mệt đầu, chúng ta hãy quay về nhà tổ chức yến tiệc.
Cổ Viêm làm bộ phấn chấn tinh thần trở lại cười nói.
Niềm vui chưa kéo dài được lâu thì từ phía sau một bàn tay nữ nhân trắng nõn như bạch ngọc chạm đến phần đầu của hắn véo tai hắn mạnh một cái khiến hắn la lên như một đứa trẻ.
Ngọc Nhi muội làm gì vậy, ban ngày ban mặt lại véo tai ta, muội không thể giữ thể diện cho ta được sao.
Cổ Viêm khuôn mặt mếu máo than khóc.
Còn tỏ ra mình oan ức lắm sao, Viêm ca thật đúng là không làm cho người ta an tâm được, muội còn đứng ngay đây mà huynh còn quậy phá như thế này không biết nếu muội không có ở cạnh còn gây họa lớn như thế nào.
Về đến nhà hãy chuẩn bị tinh thần đón nhận gia pháp đi.