Ha ha, Cổ Viêm huynh đệ thật biết cách trêu đùa người khác, huynh không đánh được ta lại để một nữ nhân bụng bầu đánh, huynh nói xem câu chuyện này nếu để người khác nghe thấy há chẳng phải chuyện cười cho thiên hạ.
Lam Minh ôm bụng cười nói.
Ai đùa với tên xấu xa ngươi, ta đánh hay phu nhân ta đánh cũng đâu có gì khác nhau, tuy rằng ta đánh ngươi sẽ chỉ là gãi ngứa cho ngươi, nhưng phu nhân ta thì khác, ngươi nên chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi.
Cổ Viêm phẫn nộ quát.
Trái với khuôn mặt trào phúng của Lam Minh thì Lam Anh lại cảm thấy đề phòng hơn trước vị Cổ phu nhân này, tuy rằng Cổ Viêm ăn nói ngông cuồng mạnh miệng nhưng hẳn là hắn có chỗ dựa nên mới lớn gan làm vậy mà chỗ dựa này chính là Ngọc Nhi.
Lam Minh ca ca, theo muội suy đoán phu nhân của Cổ Viêm này thực lực không thua kém gì huynh đâu, huynh không được lơ là cảnh giác.
Lam Anh nghe vào tai hắn nói.
Lam Minh nghe nàng nói nụ cười chợt tắt, phu nhân của Cổ Viêm vậy mà lại là hóa thần cảnh ngang với thú vương lại là nhân tộc xuất hiện ở địa phương này thật không tầm thường.
Những điều muội nói thật sao?
Lam Minh mặt nghiêm túc hỏi.
Tuy nữ nhân này ẩn giấu tu vi nhưng theo muội nghĩ giới hạn cũng chỉ là trong linh thần cảnh nếu không nàng ta cũng không có lý do vào trong này tu luyện rất có thể mục đích của họ giống chúng ta đều muốn đột phá lên tầng cao hơn của tiểu thế giới.
Lam Anh gật đầu giải thích.
Viêm ca, thật sự phải ra tay sao?
Ngọc Nhi nhỏ giọng hỏi lại.
Đương nhiên muội không thấy vừa gặp hắn đã làm hành động vô lễ với ta như thế nào sao, hắn vô lễ với ta cũng chính là đang vô lễ với muội tuyệt đối không thể tha thứ.
Cổ Viêm khó chịu nhìn về Lam Minh mở miệng nói.
Cổ phu nhân, chuyện vừa nãy chỉ là ta muốn thăm dò thực lực của Cổ Viêm huynh đệ, tuyệt đối không có ý xấu, huống chi giờ ngươi đang mang thai hoạt động mạnh sẽ làm ảnh hưởng đến thai khí.
Chúng ta gặp nhau cũng là một cái duyên nên kết thành bạn không kết thành thù, mười chưởng này coi như Lam Minh ta nợ, ta sẽ dùng cách thức khác để trả ngươi thấy cách này có được không?
Lam Minh trầm giọng nói.
Viêm ca, huynh thấy sao, nếu hắn đã mở lời giảng hòa rồi, hay là bỏ qua đi.
Ngọc Nhi cười hỏi.
Làm hòa cái con khỉ, đánh ta một thì phải trả mười, nếu muội không đánh hắn ta sẽ nằm đây ăn vạ sau này không thèm nhìn mặt muội nữa.
Cổ Viêm như đứa trẻ con làm bộ mếu máo nằm lăm dưới đất vừa khóc vừa nói.
Tên Cổ Viêm này đúng là không giây vào được mà, giờ đây Lam Minh mới thấy hối hận chọc ai không chọc lại chọc vào cái tên điên này, xem hậu quả hắn gây ra hôm nay muốn tránh cũng khó tránh được.
Được rồi, được rồi, nín đi, muội trả thù cho huynh là được chứ gì.
Ngọc Nhi đỡ hắn dậy phủi bụi trên người hắn cười nói.
Cổ phu nhân, tuyệt đối không thể nghe lời một phía của Cổ Viêm được.
Lam Minh vừa cất lời thì chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Ngọc Nhi ánh mắt lại làm cả người hắn lạnh sống lưng, sát khí quá khủng khiếp, người có sát khí này phải trải qua không ít trận chiến lớn nhỏ mới có được, Ngọc Nhi này thật không tầm thường.
Tiểu tử, tuy rằng ta không muốn động tay động chân với một tiểu bối như ngươi, nhưng mà ngươi đánh phu quân ta cũng tức đánh vào mặt ta không thể dễ dàng bỏ qua được.
Như vậy đi, để không làm ngươi chịu quá nhiều đau đớn, tiếp một chưởng của ta coi như bỏ qua toàn bộ mọi chuyện.
Ngươi thấy sao.
Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
Chuyện này, ta …
Trong khi Lam Minh vẫn còn do dự thì Ngọc Nhi đã động tử trước, chỉ một cái phất tay phóng ra năng lượng hỏa diễm đỏ rực hướng về phía Lam Minh tấn công.
Lam Minh mặc dù đã dùng linh lực bao quanh cơ thể mình chặn lại nhưng vẫn không chống đỡ nổi cái loại sức mạnh bá đạo này dẫn đến trọng thương nghiêm trọng khóe miệng nhợt nhạt phun ra một ngụm máu tươi bất tỉnh tại chỗ.
Lam Anh thấy cảnh tượng trước mắt không kìm được nước mắt đau thương chạy đến ôm ca ca mình, sau đó quay lại nhìn Ngọc Nhi và Cổ Viêm với ánh mắt uất hận, nàng hận không thể ra ta trả thù được cho ca ca mình.
Đáng đời, cho chết, lần sau còn làm cái trò ỷ mạnh hiếp yếu trước mặt ta, sẽ không đơn giản chỉ là một chút thương tích này đâu, ha ha.
Cổ Viêm lè lưỡi cười trêu chọc nói.
Yên tâm đi ta mới dùng một phần nhỏ sức mạnh không nguy hiểm tính mạng hắn đâu, hiềm khích lúc trước giữa các ngươi và Viêm ca coi như xóa bỏ.
Còn nếu các ngươi muốn trả thù có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào, Ngọc Nhi ta lúc nào cũng có thể bồi tiếp.
Ngọc Nhi liếc mắt lạnh lùng nói sau đó quay lưng rời đi.
Cổ Viêm được một phen hả dạ xong cũng không thù oán gì nữa nể mặt Ngọc Nhi mà tha cho bọn chúng vội đuổi theo sau phu nhân mình.
Khốn khiếp!
Đánh nhi tử ta xong muốn đi là đi, đâu có chuyện đó.
Ngọc Nhi và Cổ Viêm vừa mới cất bước rời đi thì trên không trung một thân ảnh cường đại lao tới một chưởng hàn bằng cực hạn đánh xuống phía hai người họ chưởng này tuy mạnh nhưng đối diện với Ngọc Nhi chỉ là trò trẻ con chỉ một cái phủi tay là có thể hóa giải một cách dễ dàng.
Gã trung niên vừa mới xuất hiện này chính là phụ thân của Lam Anh và Lam Minh tên là Lam Khải thực lực cao thâm khó lường.
Phụ thân, Lam Minh ca.
Lam Anh nức nở khóc.
Lam Khải vừa xuất hiện nhanh chóng đỡ Lam Khải dậy bắt mạch cho Lam Minh trước lão muốn kiểm tra tình trạng sức khỏe của hắn có gì đáng lo ngại không.
Haiz!
Cũng may kinh mạch bị tổn thương không đáng ngại lắm, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức nửa tháng là có thể bình phục được.
Lam Khải thở dài nhẽ nhõm nói.
Dìu nhi tử cho Lam Anh đỡ, Lam Khải quay sang nhìn đám Cổ Viêm với thái độ vô cùng phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống họ.
Đừng nhìn ta với cái ánh mắt căm thù như vậy, ngươi không đánh nổi ta đâu, ta chỉ mới cảnh cáo tiểu tử đó còn chưa muốn lấy cái mạng của hắn, nếu không giờ đây thứ ngươi nhìn chỉ là một cái xác của con trai ngươi.
Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
Ha ha, làm trọng thương con trai ta, mà còn dám ăn nói những lời ngông cuồng như vậy.
Hai người các ngươi đúng là chán sống thật rồi.
Đã vậy thì đừng có trách lão phu ra tay độc ác.
Chịu chết đi.
Lam Khải phẫn nộ bay lên không trung bàn tay ngưng tụ chưởng lực cực đại hàn khí tạo thành một cự đao chém xuống khiến cho không gian nơi nó đi qua vặn vẹo như bị vỡ tung uy lực khủng khiếp vô cùng.
Đối diện với chiêu công kích lợi hại này Ngọc Nhi chỉ khẽ xuất chỉ lấy ra một phiến lông vũ màu đỏ trên váy mình phóng nó như một tiểu kiếm kiếm sắc bén hướng tới đại đao kiếm khí chặn lại.
Phiến lông vũ này tuy nhỏ nhưng chứa đựng sức mạnh kiếm ý vô cùng kinh khủng vừa chạm vào đại đao hàn khí kia lập tức chọc thủng nghiền nát nó ra thành vô số mảnh vụn nhỏ như bông tuyết, không những vậy nó còn tiếp tục bay tiếp theo một đường thẳng hướng về phía Lam Khải để lại một về xước nhỏ trên mặt lão ta, nếu không phải Ngọc Nhi không muốn lấy mạng lão thì chiêu vừa nãy của nàng không đơn giản chỉ là gây một vết xước nhỏ trên cơ thể lão mà còn có thể lấy đi thủ cấp của lão dễ dàng.
Trước lại công kích đơn giản mà loại tuyệt diệu của Ngọc Nhi lão già này bị một phen dọa đến kinh sợ ngây người ra như một tượng đá, chân tay vẫn còn đang run rẩy loại cảm giác cận kề cái chết này thật làm người ta đau tim đến mức muốn chết đi sống lại.
Lần đầu Lam Anh thấy phụ thân mình có biểu cảm sợ hãi đến vậy làm nàng hiểu ra ngay thực lực của Ngọc Nhi không đơn giản chỉ là một hóa thần cảnh, xem ra nàng vẫn quá xem thường nữ nhân này thực lực mạnh như vậy thậm chí đã vượt qua tầng cảnh giới đó khoảng cách này so với một thú vương cửu cấp như phụ thân nàng ta đã là một trời một vực không thể so sánh được, đổi lại là nàng trong vị trí đó nàng cũng sẽ có biểu cảm như phụ thân nàng hiện tại.
Sao nào còn muốn đánh tiếp nữa không, lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau không đơn giản là một vết xước nhỏ đâu đấy.
Ngọc Nhi thu lại lông vũ cười nhàn nhạt nhìn lão nói.
Tiền bối ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại đến một nơi héo lánh như tộc của chúng ta gây chuyện, chúng ta trước giờ chưa từng gặp ngài cũng không có thù oán gì với ngài.
Lam Khải khuỵu xuống đất trong bất lực run rẩy nói.
Thực ra mà nói giữa ta và tộc của các ngươi không có thù oán gì cả, chỉ là quý công tử nhà các ngươi ngay từ lần gặp đầu tiên đã tấn công Viêm ca nên huynh ấy muốn một chút trừng phạt nhỏ đâu biết được phụ thân hắn lại ngu ngốc đến mức không biết phải trái lại tự lao lên tìm chết.
Ngọc Nhi liếc mắt nhìn lão cười châm chọc nói.
Lam Khải nghe Ngọc Nhi nói xong bừng tỉnh ra mọi chuyện, nguyên lai lại chính là do con trai mình vô lễ với người ta trước nên mới xảy ra sự cố hiểu lầm này khó trách bọn họ lại ra tay nặng vậy cũng may họ không có sát ý nếu không hôm nay chính là ngày giỗ con của lão.
Tiền bối nghịch tử làm sai, phụ thân ta thay nó xin lỗi ngài, mong ngài rộng lượng mà hãy tha thứ cho nó lần này.
Lam Hải vội vã quỳ xuống trước mặt Ngọc Nhi thành khẩn nói.
Phụ thân!
Người làm gì vậy mau đứng lên đi, tại sao chúng ta phải hạ mình trước bọn họ, Lam Minh ca cũng chỉ có ý tốt vậy mà bọn họ lại ra tay nặng với huynh ấy vậy, là bọn họ sai chứ không phải chúng ta sai.
Lam Anh không chấp nhận chuyện xấu hổ này tỏ vẻ bất mãn chạy đến đỡ phụ thân đứng dậy.
Im miệng, ở đây chưa đến lượt ngươi lên tiếng, cứ ở yên đó cho ta, đợi ta thỉnh tội xong với tiền bối sẽ từ từ tính sổ chuyện hôm nay với các ngươi.
Lam Khải vội vã đẩy Lam Anh ra quát.
Mau đứng dậy đi, một lạy này của ngươi ta không nhận nổi đâu, ngươi có thể yên tâm ân oán giữa chúng ta và tộc các ngươi đã kết thúc, chỉ cần các ngươi không đắc tội với chúng ta nữa sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra.