Ở bên ngoài tinh không, cách hành tinh Tinh Huyền Đại Lục một khoảng rất xa.
Cổ Viêm tại sao ngươi lại tha mạng cho lão già phàm nhân đó lại còn cho lão ta trở lên mạnh hơn để đánh lại ngươi đây là ý gì vậy.
Thiên La Dạ Nguyệt không hiểu nổi suy nghĩ hành động Cổ Viêm lúc đó mở miệng hỏi.
Có gì khó hiểu đâu, ta cảm nhận được khao khát mãnh liệt được trở nên mạnh mẽ hơn của lão ta cũng như tên Tiểu Thiên núp sau lão ta, nếu bọn chúng tự tin với cái danh thiên tài của bọn chúng đến vậy ta sẽ thành toàn cho bọn chúng.
Ta sẽ để chúng tiếp tục phát triển đến đỉnh cao của cường giả, sau đó mới từ từ chà đạp chúng khiến cho chúng cảm nhận tận cùng của sự tuyệt vọng, ta muốn cho chúng một cái nhận thức rằng, ở cái địa phương đó chúng có thể xưng hùng xưng bá nhưng đối với ta chỉ là một hạt bụi mà thôi, ha ha.
Cổ Viêm đắc ý cười lớn nói.
Ngươi có chắc không đó, hiện tại tu vi của ngươi còn rất kém, còn chưa đạt được ngưỡng cường giả của Phục Long Đại Lục ngươi lấy gì đòi chà đạp cường giả đỉnh cao của đại lục khác.
Dâm đo nheo mắt cười châm biếm một cái.
Tuy rằng bây giờ ta chưa mạnh nhưng không sao, trong thời gian Ngọc Nhi mang thai chuẩn bị sinh con cho ta, ta có thể vừa chăm muội ấy, vừa có thể tu luyện cũng đâu có sao.
Ta nói vậy có đúng không, Ngọc Nhi.
Cổ Viêm híp mắt cười quay sang nhìn phu nhân mình hỏi.
Viêm ca cứ yên tâm, đối với thế chất huynh đạt đến cảnh giới võ thần muội có vô số cách, có thiên tài địa bảo của muội lo gì mà huynh không đạt được đến cảnh giới đó.
Ngọc Nhi quay sang híp mắt cười với hắn gật đầu đáp lại.
Nói mới nhớ cảnh giới ba bọn ta thì không có vấn đề gì, nhưng còn ngươi mới chỉ là phàm nhân làm sao có thể tồn tại ngoài tinh không lâu như vậy được.
Dâm đo mở miệng khẽ hỏi.
Cơ thể con người đúng là có chút phiền phức, ở môi trường không có không khí rất dễ bị chết, nhưng ngươi không nghĩ Ngọc Nhi đã chuẩn bị đan được cho ta đan được có thể sinh tồn ngoài tinh không sao.
Mà cho dù không có đan được ta còn có rất nhiều thủ đoạn khác để sinh tồn.
Cổ Viêm nói đến đây Dâm đo mới tự ngộ ra, là nó ngủ quá lâu nên đầu óc trở nên ngu ngốc, tuy hắn chỉ là cơ thể con người, nhưng có thê tử lợi hại vậy chút khó khăn này làm sao làm khó được hắn.
Có điều ở lâu quá cũng chán, thôi thì chúng ta tìm một hành tinh nào đó không người ở tạm một thời gian vậy.
Viêm ca, nói rất đúng, vậy để muội dùng Nghịch Chuyển Không Đồ đi qua tinh vực khác xem sao.
Khỏi cần phiền phức như vậy, muội cứ ở yên đó ta sẽ đưa muội sang tinh vực khác.
Cổ Viêm bế Ngọc Nhi lên nhìn nàng cười nói.Ai, ya muội nặng lắm đấy.
Ngọc Nhi hai gò má xinh đẹp ửng hồng đến ngượng ngùng khẽ nói.
Có nhiêu đây nhằm nhò gì với ta, so với cục đá muội làm sao nặng bằng, cứ ở yên đó ta sẽ bế muội đi sang tinh vực khác.
Cổ Viêm mỉm cười chấn an, sau đó nhún người vận sức mạnh của nguyên tố ánh sáng, toàn thân bao phủ ánh sáng kim sắc rực rỡ chói lóa như vầng thái dương chỉ trong chớp mắt đạt đến tốc độ ánh sáng kinh khủng một cái nhún người bay thẳng tít tắp trong hư không bóng dáng không thấy đâu.
Này, tiểu tử chạy nhanh quá rồi đấy.
Dâm đo nhìn thấy hắn bắn tốc độ khủng khiếp vậy, sợ mất dấu hắn nên đã dùng phép dịch chuyển lần theo tung tích của hắn.
Thiên La Dạ Nguyệt sau đó cũng nhanh chóng dịch chuyển theo sau, nếu còn chậm trễ sợ rằng lại lạc hắn lần nữa.
Tốc độ của Cổ Viêm thật không thể xem thường được liền một mạch đã nhảy qua sáu tinh vực liên tiếp, hiện tại hắn đã ở tinh vực thứ ba mươi, tuy rằng tốc độ ánh sáng rất nhanh nhưng đổi lại cũng tiêu hao năng lượng tích trữ trong cơ thể hắn rất nhanh, chẳng mấy mà hắn đã kiệt sức mà thấm mệt.
Viêm ca, huynh làm sao vây, đừng làm muội sợ.
Ngọc Nhi vội nhảy ra khỏi người hắn, sắc mặt lo lắng không yên đỡ hắn dậy khẽ nói.
Chắc là ta lại kiệt sức rồi, ta buồn ngủ quá.
Cổ Viêm hai mắt lim dim ngáp một hơi dài trầm âm nói.
Mệt rồi thì nghỉ đi, còn lại cứ để cho muội lo.
Ngọc Nhi xoa đầu hắn mỉm cười nói, sau đó bế hắn đi tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi.
Một tinh hệ không người ở, xung quanh bốn bể đều là rừng núi nước non, Ngọc Nhi bế Cổ Viêm nhanh chóng tìm được một khoảng đất chống để nghỉ chân.
Cùng lúc đó Dâm đo và Thiên La Dạ Nguyệt cũng đã đuổi kịp đến hội ngộ cùng hai người.
Tên Cổ Viêm này lại sao vậy, trời còn chưa tối mà đã ngủ rồi sao?
Dâm đo nhếch mép cười đùa cợt nói.
Năng lực của Viêm ca tuy rất diệu kỳ nhưng với cơ thể phàm nhân hiện tại đi một quãng đường xa như vậy cũng là quá sức với huynh ấy.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích.
Cũng khó trách được hắn, hắn có thể làm ra được chuyện mà đến cường giả cao cấp như chúng ta cũng phải nể phục coi như cũng đã biến thái quá mức.
Thiên La Dạ Nguyệt gật đầu tán đồng cười nói.
Các ngươi đỡ huynh ấy một lúc ta đi lấy pháp bảo của mình làm chỗ ngủ dừng chân.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ hiệu lệnh.
Đưa hắn cho ta, để ta bế hắn là được.
Ngọc Nhi gật đầu nghe theo Thiên La Dạ Nguyệt đưa cơ thể của Cổ Viêm cho nàng ta chăm sóc, còn bản thân bay lại gần khoảng đất trống phía trước xuất ra pháp bảo.
Tỏa Linh Tháp màu trắng bé nhỏ trong tay nàng, khi nàng lẩm bẩm đọc thần chú khởi động tháp, tòa tháp phát quang liền bay ra khỏi bàn tay nàng bay xuống phía dưới đất không ngừng khuếch đại kích thước của mình thành một tòa tháp khổng lồ cao bốn tầng.
Ngọc Nhi dẫn đường trước đưa cả đám đi vào bên trong, hầu hết các tầng ở bên trong không có điểm nào hứng thú với Dâm đo và Thiên La Dạ Nguyệt bởi vì cành giới họ quá cao đối với họ những thứ này tuyệt đối một chút mê hoặc cũng không có, vì thế họ không ở lại quan sát thêm trực tiếp đi lên tầng bốn tìm một nơi để cho Cổ Viêm tiểu tử có thể nghỉ ngơi.
Bước tới phòng ngủ của Ngọc Nhi, Thiên La Dạ Nguyệt đặt hắn nằm xuống giường, trông hắn ngủ ngon đến vậy làm nàng ta cũng cảm thấy buồn ngủ theo, mà khẽ lấy tay che miệng đỏ xinh xắn ngáp một tiếng.
Các ngươi ra ngoài, tìm chỗ nào đó mà nghỉ ngơi trước đi, chuyện chăm sóc Cổ Viêm để ta lo được rồi.
Ngọc Nhi mở miệng truyền lệnh nói.
Không cần ngươi phải nhắc, ta cũng đầu rảnh mà ở lại đây nhìn các ngươi ngủ.
Thiên La Dạ Nguyệt khẽ cau mày bực mình một tiếng sau đó quay người cất bước rời đi.
Dâm đo cũng không có lý do gì ở lại đi theo Thiên La Dạ Nguyệt trái lại có trò vui hơn, nhìn khuôn mặt dâm tặc đang cười của nó không biết tiếp sau đây nó định dở trò quỷ quái gì nữa đây.
…….
Trước khi đi ngủ Thiên La Dạ Nguyệt quyết định đi tắm cho sạch sẽ trước, ở tầng bốn này lại có Sinh Linh Chi Thủy quý hiếm được tắm trong làn nước tiên đúng hợp với thân phận cao quý của nàng.
Phía tây cung điện chính là bồn tắm lộ thiên, nhìn thấy bồn tắm sạch sẽ lộng lẫy Thiên La Dạ Nguyệt khuôn mặt rất hài lòng, một thân y phục màu vàng nhanh chóng được cởi bỏ ra khỏi người, một thân thể trần như nhộng trắng nõn không một mảnh vải che thân lộ ra những đường cong tuyệt mỹ đến mê người, toàn thân phản phất hương thơm hoa cỏ đất trời, vẻ đẹp đầy yêu mị này của nàng khó nam nhân nào có thể cưỡng lại được.
Nhảy vào bồn tắm với làn nước trong trèo tươi mát, Thiên La Dạ Nguyệt như gái mười tám thích thú đùa nghịch như tiên nữ vạn người mê, nụ cười của nàng lúc này thánh thiện hồn nhiên ai nhìn cũng phải si mê.
Tiểu bối, ngươi ở đây chơi vui quá nhỉ, cho ta chơi cùng với được không?
Thiên La Dạ Nguyệt đột nhiên từ phía sau một âm thanh quái dị nghe mà rợn người truyền đến.
Quay người lại thì không ai khác vào đây chính là Dâm đo đang nở nụ cười hết mức xấu xa, còn xấu xa hơn Cổ Viêm cười rất nhiều.
Dâm đo tiền bối sao ngài lại ở đây, ngài tìm ta có việc gì.
Thiên La Dạ Nguyệt được một phen kinh sợ hai tay che lấy phần nhạy cảm trên cơ thể vội lùi lại thấp giọng khẽ hỏi.
Yên tâm đi ta không phải con người, nên sẽ không có hứng thú với ngươi đâu, ta theo chủ nhân trước đây của ta, nữ nhân đẹp hơn ngươi còn rất nhiều, nhìn riết rồi cũng chán ngươi không cần phải lo ta có ý đồ xấu gì với ngươi.
Dâm đo miệng cười the thé khẽ chấn an.
Nếu không phải chuyện đó, ngài tìm ta có chuyện gì.
Thiên La Dạ Nguyệt trực tiếp hỏi thẳng.
Ta phát hiện tên Cổ Viêm đó và Ngọc Nhi đang ngủ rất say, sẽ rất lâu mới tỉnh dậy, đây là cơ hội tốt đối với ngươi, ta khuyên ngươi đừng bỏ lỡ.
Dâm đo mở miệng nói tiếp.
Ngài nói gì ta không hiểu?
Thiên La Dạ Nguyệt biết dụng ý của nó nhưng vẫn làm ngơ không biết gì đỏ mặt ngượng ngùng đáp lại.
Đừng có giả ngu trước mặt ta, ngươi biết điều ta đang nói là gì, để ta nói cho ngươi biết bỏ qua cơ hội lần này sẽ không có lần thứ hai đâu.
Dâm đo cười gian tà nhắc nhở lại.
Nhưng mà chuyện này đều là nam nhân chủ động trước, huống hồ hắn đâu có thích ta, ta cảm thấy tự ý làm vậy sẽ không được hay cho lắm trái lại sẽ càng làm hắn ghét hơn.
Thiên La Dạ Nguyệt hai gò má xinh đẹp ửng hồng trong lòng sớm đã đồng ý, nhưng vì tôn nghiêm của nữ nhân lại phải từ chối.
Tiểu bối, tên Cổ Viêm đó tương lai sau này sẽ vô cùng kinh thiên, ngươi làm nữ nhân bên hắn tiền đồ vô lượng, cho dù là thần giới sau này địa vị đỉnh cao.
Ngươi đừng tưởng rằng với tu vi của mình phi thăng lên thần giới sẽ thăng tiến như mây, nhưng ngươi đã nhầm to rồi, rất nhiều kẻ ở dưới thiên giới giống ngươi đã đi trước lên trên đó mấy ai có thành tựu đa phần không trụ nổi mà bị người ta giết, còn không sẽ tốn rất nhiều thời gian cũng chỉ được những cảnh giới nhỏ.
Đến ta đây lợi hại như vậy còn phải kiêng nể hắn năm phần, thì một chỗ dựa tốt như vậy mà ngươi từ bỏ sau này có muốn hối hận không kịp đâu.
Dâm đo mở miệng khẽ nhắc nhở.
Vậy theo ngài ta phải làm sao bây giờ.
Thiên La Dạ Nguyệt thấp giọng xấu hổ khẽ hỏi.
Khặc khặc, chỉ cần ngươi có thai với hắn, hắn muốn chối bỏ ngươi cũng khó.