Trong khi mọi người đang chơi đùa vui vẻ, tại tòa cao ốc giải trí Ban Mai lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Tầng trên cùng, trong căn phòng làm việc rộng lớn của chủ tịch đã hoàn toàn bị bóng đêm che phủ, chỉ còn sót lại ánh sáng leo lét của màn hình máy tính. Bóng dáng cao lớn tựa vào cạnh bàn, cặp mắt kính thỉnh thoảng lóe sáng trong bóng tối.
“Mọi chuyện đâu vào đấy rồi.” Người đàn ông nói chuyện qua điện thoại.
“Ông yên tâm, tôi có tay chân phía ngân hàng, ngày chuyển tiền sẽ được điều chỉnh lại thành ngày mà ông ta trở về.”
Cúp máy, người đàn ông chậm rãi tiến về phía chiếc ghế xoay phía sau bàn làm việc, dịu dàng vuốt ve nó tựa như tình nhân của mình, nhưng có lẽ điều này không thể thỏa mãn được anh ta, cuối cùng anh ngồi lên nó, trên miệng lóe lên một nụ cười âm lãnh.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Tại hộp đêm, nơi đoàn làm phim ‘Khát Vọng’ đang tổ chức liên hoan, mọi người vẫn đang miệt mài buông thả bản thân. Lý Gia Thành ngoại trừ hai lần ra ngoài nghe điện thoại, thời gian còn lại hầu như đều ở cạnh Trần Viện, nhìn cô chơi đùa vui đến quên trời đất.
Tiệc tàn là khi đồng hồ đã điểm giờ. Lý Gia Thành đảm nhiệm chức vú em, đưa hai cô gái nhỏ nửa say nửa tỉnh về nhà. Nhìn Trần Viện bị Lý Gia Thành xách đi, Luân đứng phía sau khẽ bĩu môi.
Minh Vũ xuất hiện bên cạnh, đập tay vào vai cậu: “Bỏ cuộc đi, cậu chơi không lại anh ta đâu.”
“Hừ, đồ trâu già gặm cỏ non đó mình cóc cần so đo.”
Thấy phản ứng của Luân, Minh Vũ bật cười, cũng nhìn theo bóng lưng Trần Viện. Ở độ tuổi của các cậu, làm sao tránh khỏi những rung động đầu đời, hơn nữa Trần Viện lúc nào cũng ở bên cạnh họ. Cô hoàn mỹ như vậy, tốt đẹp như vậy, luôn chọc người ta yêu quý, nếu không thích cô thì chắc chắn tính hướng có vấn đề. Nhưng tất cả chỉ nên dừng lại ở đó thôi, không nên tiến xa hơn nữa, như thế bọn họ sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau. Trần Viện đã tìm được một nửa của mình, bọn họ sẽ luôn bên cạnh cô và chúc phúc.
Sau khi đến nhà, anh giao dứt khoát giao Lý Nhã Hân cho giúp việc, còn anh thì tự tay chiếu cố cô vợ tương lai của mình.
Thật ra Trần Viện vẫn chưa đến mức say không biết gì, chỉ là đầu choáng váng đến lợi hại, một đường ra xe cùng với vào nhà hoàn toàn dựa vào Lý Gia Thành dìu đỡ. Sau khi Lý Nhã Hân đã được người đưa đi, Lý Gia Thành cũng không e de gì, bế thốc Trần Viện lên, mang cô vào phòng ngủ của mình.
Lý Gia Thành lần đầu tiên đích thân chiếu cố cho người say, tay chân vẫn còn chút luống cuống. Trần Viện hiện tại ngay cả đi cũng không nổi, không thể trông đợi vào việc cô tự tắm được, anh đành phải mang nước ấm ra giúp cô lau người.
Lý Gia Thành chỉ dám lau sơ mặt, tay chân và cổ của Trần Viện, không dám manh động nhiều vì sợ bản thân mình không trụ được. Làm xong, anh mở tủ quần áo của mình tìm đồ thay cho cô. Đừng hỏi tại sao quần áo của Trần Viện lại ở trong tủ của Lý Gia Thành, mặc dù cô mấy ngày nay kiên trì ngủ với Lý Nhã Hân, nhưng anh vẫn cường ngạnh giữ ba lô quần áo của cô lại và xếp hết vào tủ của mình.
Đứng ngắm nghía một hồi, Lý Gia Thành quyết định chọn một cái váy ngủ không tay màu hồng, có hình dâu tây dễ thương. Thật ra gu thời trang thường nhật của Trần Viện rất ổn, nhưng đối với đồ ngủ của cô thì Lý Gia Thành không biết phải phát biểu như thế nào. Mỗi lần chọn áo ngủ cho cô, anh luôn có cảm giác tựa như người cha tìm quần áo cho con gái. Tất cả váy ngủ của Trần Viện không cái nào là không có những họa tiết hoạt hình ấu trĩ, thậm chí nếu đem tất cả bày ra, không chừng sẽ khiến người khác sinh ra ảo tưởng lạc vào disney land. Tuy vậy anh không hề có cảm giác chán ghét nào, ngược lại vô cùng hứng thú, cảm thấy Trần Viện mặc lên người những chiếc váy đáng yêu đó đặc biệt xinh đẹp, như một cô bé vĩnh viễn không trưởng thành. Nhiều lúc Lý Gia Thành cảm thấy hoảng hốt vì suy nghĩ của bản thân mình, chẳng lẽ anh có tiềm chất biến thái sao?
Lý Gia Thành hít một hơi thật sâu, bắt đầu thay áo cho Trần Viện, sau khi cởi hết đồ vừa mặc của cô ra, anh đắn đo suy nghĩ xem có nên cởi luôn áo lót hay không. Nghe nói mặc cái này khi ngủ rất khó chịu, lâu ngày còn sinh bệnh nữa. Do dự một hồi, Lý Gia Thành cảm thấy sức khỏe của Trần Viện vẫn là quan trọng nhất. anh nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất để cởi áo lót và thay váy ngủ cho cô. Thật ra anh không phải là chính nhân quân tử gì. Anh chỉ sợ là khi mình mở mắt ra nhìn, kiềm lòng không được mà xử bắn Trần Viện ngay tại chỗ thôi.
Trần Viện khi say rất tốt tính, không nôn mửa hay sinh sự gì, chỉ nằm yên ngây ngô cười, lại vô cùng hợp với Lý Gia Thành, anh kêu nhấc tay liền nhấc tay, kêu nhấc chân liền nhấc chân, hoàn toàn không có vẻ vươn nanh múa vuốt như ngày thường.
Lo cho Trần Viện xong, Lý Gia Thành cũng thay quần áo, nhảy lên giường, ôm Trần Viện vào lòng, chuẩn bị nhập mộng. Thấy cô vẫn còn mở mắt, anh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi hỏi: “Sao chưa ngủ?”
Trần Viện bĩu môi: “Em chóng mặt.”
“Có nhiều không, muốn uống trà giải rượu không?” Anh lo lắng hỏi.
“Hì hì.” Trần Viện chỉ ngây ngô cười đáp lại.
“Sao lại cười, có nhức đầu không?”
“Hì hì.” Trần Viện không có ý định hợp tác, tiếp tục cười ngốc.
Lý Gia Thành lắc đầu mỉm cười, cảm thấy Trần Viện lúc này đặc biệt đáng yêu, nhưng mà anh nào biết đây chỉ mới là bắt đầu.
“Nhả ra, đừng ngậm ngón tay anh.” Lý Gia Thành rùng mình, ngón tay bị Trần Viện ngậm vào miệng tê dại như bị điện giật.
“Hì hì.”
Ma men Trần Viện vẫn chưa có ý định an phận, bàn tay trườn vào bên trong áo Lý Gia Thành, bắt đầu vuốt ve những khối cơ của anh.
Lý Gia Thành cả người căng cứng, cố áp chế xao động trong lòng, trầm giọng cảnh cáo: “Lấy tay ra, nếu không đừng trách anh!”
“Hì hì.” Cô vẫn ngây ngô cười đáp hai tiếng, bàn tay lại không yên phận mò lên trên vuốt ve lồng ngực tráng kiện của anh, vô tình trêu chọc phải điểm nhô lên đầy nhạy cảm, cô lúc này dường như tìm được một lục địa mới, liền mân mê vuốt ve nó, vui vẻ ngất trời.
Trong vòng một nốt nhạc, quân tử Lý Gia Thành chính thức hóa sói, anh lật người đè lên Trần Viện, cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô. Tiến vào khoang miệng thơm ngát còn thoang thoảng hương rượu, anh điên cuồng mút lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô. Trần Viện khẽ kêu lên một tiếng, choàng tay ôm lấy cổ anh, nhiệt tình hôn đáp trả. Lý Gia Thành một tay đỡ lấy gáy Trần Viện, ngang tàng càn quấy trong miệng cô, cô cũng không chịu thua kém, học theo anh, vươn đầu lưỡi của mình vào miệng anh hòng tìm kiếm gì đó. Hai người bị cồn làm mê mẫn đầu óc, dây dưa, trằn trọc không rời. Bàn tay còn lại của Lý Gia Thành dịu dàng mơn trớn khắp cơ thể cô, thoát đi chiếc váy vướng víu, ngay cả quần áo của mình anh cũng cởi ra nốt, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, dục vọng nguyên thủy nhất của loài người trỗi dậy.
Rời khỏi đôi môi Trần Viện, Lý Gia Thành vùi đầu vào mái tóc mượt mà của cô, tham lam hít lấy, anh dịu dàng hôn lên gáy cô, hôn lên cổ cô, cuối cùng vùi mặt thật sâu vào bầu ngực căng tràn của cô, há miệng ngậm lấy điểm hồng hào mà anh vẫn hằng ao ước. Một bên còn lại anh bị bàn tay thô to của anh nắm lấy, không nể nang mà xoa nắn, vuốt ve.
“Ưm…” Trần Viện khẽ rên lên, cảm giác vừa tê dại, vừa ngứa ngáy xa lạ này như một cơn thủy triều ập đến, khiến cô không kiềm được mà vặn vẹo thân thể.
Tiếng kêu của Trần Viện như một liều thuốc kích thích Lý Gia Thành, khiến động tác của anh càng thêm điên cuồng và mãnh liệt. Anh dùng răng, nhẹ nhằng cắn lấy nụ hoa kiêu ngạo và cứng rắn của cô. Bị anh cắn, Trần Viện cảm thấy đau, nhưng nhiều hơn hết chính là sự tê dại và kích thích. Cô thở dốc, vươn tay ôm lấy đầu của Lý Gia Thành, kéo sát nó vào ngực mình tựa như đang đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Chôn mặt vào khe ngực mê người của cô, điên cuồng liếm láp, nhưng Lý Gia Thành vẫn cảm thấy không đủ. Hạ thân cứng rắn nóng bỏng bên dưới luôn nhắc nhở anh rằng anh muốn cô nhiều hơn nữa, nhiều đến mức có thể khiến cô hoàn toàn thuộc về anh.
Lý Gia Thành ngẩng đầu lên nhìn Trần Viện lúc này hai mắt vẫn còn mê mang không tiêu cự, anh cuối đầu nói bên tai cô: “Viện, cho anh nhé em, cho anh nhé!”
Đôi mắt mông lung nhuốm đẫm tình dục của Trần Viện cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, cô phát hiện ra Lý Gia Thành, liền ngây ngô cười: “Hì hì.”
Lý Gia Thành gấp đến độ trán xuất lấm tấm mồ hôi, đè nén lửa nóng trong lồng ngưc, cắn răng nói: “Em không trả lời, anh xem như là đồng ý.”
“Hì hì.” Trần Viện tiếp tục ngây ngốc nhìn, vươn bàn tay sờ một bên má của anh.
Mọi phòng tuyến của Lý Gia Thành trong giây phút này đều sụp đổ. Trần Viện thuần khiết như vậy, tin tưởng anh như vậy, anh làm sao có thể nhân lúc cô nửa mê nửa tỉnh mà chiếm đoạt cô. Anh rất sợ khi tỉnh dậy cô sẽ hận anh, không còn cần anh nữa.
Lý Gia Thành rời khỏi người Trần Viện, ngồi một bên vò đầu: “Chết tiệt!”
Nhìn vào hạ thân cứng rắn như thép bên dưới, gương mặt anh hiện lên sự quẫn bách. Cúi người xuống hôn lên khóe mắt còn mơ hồ của Trần Viện, anh thì thầm bên tai cô: “Em giúp anh nha.”
“A…hì hì.” Trần Viện mê man nhìn anh, cuối cùng vẫn là cất lên hai tiếng kêu thần thánh.
Lý Gia Thành lần này hạ ngoan tâm, dứt khoát nói: “Em không trả lời, liền tính là đồng ý.” Nói xong, anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn không xương của cô dặt lên dục vọng cực đại của mình.
“Ưm…” Khi được bàn tay mềm mại, non mịn của cô chạm vào, Lý Gia Thành cảm thấy kích thích đến mức không thể kiềm chế được nữa, anh sung sướng kêu lên, suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là: tại sao đều là tay, nhưng cảm xúc lại khác nhau đến thế.
Anh cầm lấy tay cô, cùng nhau chuyển động lên xuống. Trần Viện đang mơ mơ màng màng cũng nhận ra được hành động kỳ lạ của Lý Gia Thành, ngây ngô nhìn anh, sau đó dường như cảm thấy trò chơi này thật thú vị, liền vô cùng hợp tác giúp anh xoa nắn vuốt ve.
Lý Gia Thành thở dốc, cổ họng vô thức phát ra tiếng rên trầm khàn đầy gợi cảm. hai mươi phút sau, dưới sự dẫn dắt nhiệt tình của anh, Trần Viện đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Trong giây phút phóng thích, Lý Gia Thành cảm thấy dường như tất cả lỗ chân lông đều giãn ra, thoải mái đến cực điểm. Anh nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm tột cùng mà bản thân mình chưa từng trãi qua, thầm nghĩ nếu sau này được cùng Trần Viện tiến thêm một bước nữa thì sẽ tuyệt vời đến mức nào đây.
Lý Gia Thành nhắm mắt hưởng thụ dư âm tuyệt vời này, sau khi từ chín tầng mây thoát ra, nhìn lại Trần Viện, anh suýt nữa không trụ được. Tinh dịch của anh sau khi phóng thích tất cả đều bắn vào người Trần Viện, dính lên bầu ngực căng tràn của cô, lên gương mặt trắng nõn của cô. Cô lấy tay chạm vào chất lỏng, dùng ánh mắt mờ mịt để tìm tòi nghiên cứu, khi phát hiện ra Lý Gia Thành đang chăm chú nhìn mình, cô ngẩng đầu lên cười cong khóe mắt.
Lý Gia Thành ngay thời khắc đó, lại cứng rắn.
“Chết tiệt!” Anh thầm rủa bản thân, sau đó một lần nữa cầm tay Trần Viện đặt vào, mây trôi nước chảy hành sự.
Trần Viện say rượu, nháo một lúc liền trụ không được mà ngủ thiếp đi, hoàn toàn mặc kệ cái người vẫn đang cầm tay cô mà làm loạn. Cả đêm không biết Trần Viện bị anh lăn đến lăn đi bao nhiêu lần, sáng mai ngủ thức dậy, tay phải chắc chắn sẽ bị rút gân.
Lý Gia Thành sau khi hoàn thành chuyện xấu của mình, thỏa mãn thu dọn tàn cục, dọn dẹp hiện trường, giúp Trần Viện lau sạch cơ thể rồi mặc váy vào cho cô, còn bản thân thì vẫn trần trụi mà ôm cô nhập mộng.