"Hoàn Hoàn." Vu Mân Hàm yếu ớt tỉnh dậy, tay không có sức bám lấy Vu Hoàn.
Nhưng hiện tại Vu Hoàn không muốn thấy nhất chính là bộ dạng này của bà ta, hay nói cách khác, bây giờ Vu Mân Hàm có làm gì thì trong mắt của cô ta cũng là sai hết.
Cô ta tránh né một cách chán ghét, thậm chí còn nhích sang bên cạnh vài bước.
Vu Mân Hàm nhận ra sự tránh né của cô ta, nhưng trước mắt có một chuyện khác thu hút bà ta hơn.
"Đây là đâu?"
Bà ta nhớ sau khi mình lên xe cảnh sát không lâu thì mất đi ý thức.
Vu Hoàn cười chế giễu: "Nhờ phúc của mẹ, chúng ta đều bị bắt rồi."
Mặc dù cảnh vật xung quanh đã lờ mờ ám chỉ điều gì đó, nhưng khi tận tai nghe thấy lời giải thích của Vu Hoàn, Vu Mân Hàm vẫn không tránh khỏi ngẩn ra tại chỗ.
Bà ta máy móc mở miệng, nhưng lại phát hiện ra mình không thể nói được gì.
Những ân hận muộn màng tràn ngập trong lòng bà ta.
"Đúng, là lỗi của mẹ." Vu Mân Hàm ấp úng giải thích: "Mẹ quá bốc đồng rồi."
Bà ta thấy vẻ mặt thờ ơ của Vu Hoàn nên lo lắng muốn cứu vãn: "Mẹ sẽ không để con phải ở đây quá lâu đâu, mẹ, mẹ có thể tìm người giúp đỡ."
"Tìm ai?" Vu Hoàn lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Tô Minh Viễn? Hay là người tình mới của mẹ?"
"Nếu họ thật sự để mẹ ở trong lòng thì có thể đưa mẹ vào Cục Cảnh sát sao?"
"Tiết kiệm chút sức lực đi."
Vu Mân Hàm bị công kích đến nỗi không thốt nên lời.
Bà ta nhìn thằng vào Vu Hoàn, trong lòng tự hỏi tại sao đứa con gái mà mình tự tay nuôi lớn lại xa lạ đến vậy.