Xung quanh không có ai, chỗ họ đứng còn bị che khuất, Bách Thanh nhìn chằm chằm Tô Sầm Sầm không chớp mắt, trong lòng lại nảy ra một ý tưởng.
Anh lười biếng ngả người ra sau, còn nắm tay Tô Sầm Sầm không buông, hại Tô Sầm Sầm suýt chút đâm đầu vào lòng anh.
Bách Thanh nhướng mày hướng lên trên, mặt mày có chút không kiềm chế được.
Anh cố ý hạ thấp giọng, giọng nói khàn khàn rất mê người: "Tối qua ngủ không ngon."
Tô Sầm Sầm lập tức ngẩng đầu: "Cậu mơ thấy ác mộng hả?"
Con cừu non thuận lợi rơi vào bẫy, Bách Thanh cong môi hài lòng.
"Mơ thấy chúng ta chia tay."
Tô Sầm Sầm xoa xoa người anh như là an ủi: "Trong mơ đều trái với hiện thực mà."
"Nhưng tớ vẫn rất sợ."
Nam sinh cao lớn trước mặt cô cúi đầu xuống, trong đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ có hình bóng của cô, Tô Sầm Sầm lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.
"Vậy thì phải làm thế nào cậu mới không sợ đây."
Bách Thanh dựa sát vào người cô, hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô, hai khuôn mặt rất gần nhau.
"Hôn tớ một cái."