Vào lúc chờ đợi này, Bách Thanh lẳng lặng đứng ngay đằng sau nhiếp ảnh gia, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lại nhìn cô rất chăm chú.
Khoảnh khắc thân ảnh Tô Sầm Sầm đập vào mắt, anh như được trở lại thời thơ ấu. Cậu bé chật vật cầm một chiếc máy ảnh còn to hơn cả mặt mình, nhưng lại không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Cảnh vật xung quanh dần dần trùng với ngôi nhà cũ trong trí nhớ, hình ảnh nhiếp ảnh gia hướng dẫn cho cô những động tác khác nhau ngày càng nhỏ, nét mặt cũng dần trùng với Bách Thanh.
Sự căng thẳng trong lòng cũng biến mất, động tác của Tô Sầm Sầm đột nhiên thả lỏng.
"Tốt!" Không biết qua bao lâu, cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng hô kết thúc: "Lại đây xem mấy bức ảnh nào."
Bên cạnh anh ta có rất nhiều người vây quanh, thảo luận ríu rít. Tô Sầm Sầm cũng đi qua liếc mắt xem vài tấm, trong lòng vô cùng vừa ý.
Lúc thay đồ đi ra ngoài, cô vẫn liên tục không ngừng khen: "Đây được tính là buổi chụp hình miễn phí à? Chụp đẹp thật đó!"
"Chỉ là..." Ánh mắt Tô Sầm Sầm trở nên xảo quyệt: "Vẫn là nhờ vẻ đẹp trời sinh của tớ mới có được hiệu quả như vậy, đúng không?"
Bách Thanh bật cười: "Đúng."
"Cậu do dự rồi!" Tô Sầm Sầm chống nạnh: "Nói, cậu còn thấy có ai đẹp hơn tớ hả!"