Lúc tan học, Bách Thanh muốn gọi Tô Sầm Sầm cùng ăn cơm nhưng lại bị từ chối.
"Cậu đi ăn đi, tớ làm nốt đề này đã." Tô Sầm Sầm vẫn không ngừng tay, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Bách Thanh "chậc" một tiếng, tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Sầm Sầm, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat cho Tần Thân:
"Tớ không ra đâu, cậu mang hai phần cơm về giúp tớ đi."
Bên kia gửi tới dấu ba chấm.
Tô Sầm Sầm nghiêng đầu: "Cậu cũng không đi sao?"
Lúc nói câu này, cô hơi dựa người về phía sau, lại dựa phải tay Bách Thanh đang đặt sau ghế cô. Cô cúi thấp đầu, cọ mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh: "Thế cũng tốt."
Đã mấy ngày không gặp, nói không nhớ chính là nói dối. Nhân tiện bây giờ trong phòng học đang không có ai, Bách Thanh liền không kiêng nể gì nắm tay cô, dịu dàng chỉ bài cho cô.
Nhưng như thế này vẫn chưa đủ. Hình như để trả thù mấy lần trước Tô Sầm Sầm đùa giỡn anh, lúc giảng bài anh còn cố ý sán lại gần, hơi thở ấm áp phả lên gáy cô. Quấy rầy cô từng chút từng chút, khiến cô không thể suy nghĩ được.
Tô Sầm Sầm yên lặng dịch người sang bên cạnh: "Cậu làm gì thế!"
Bách Thanh lại như chính nhân quân tử chỉ chỉ vào bài tập: "Tớ xem đề."