Nhâm Thạch hơi nở nụ cười nhìn chính mình trong gương.
Cậu vận một thân vest đen, cà vạt màu xanh kẻ sọc, tóc sau một thời gian cũng mọc dài nhưng có hơi lụng thụng quá, cậu cắt để như trong quân đội nhìn gọn gàng hơn, chân không cao cũng chẳng thấp, khuôn mặt đột nhiên chững chạc hơn khiến cậu còn không tin tưởng mà, làn da hai năm trong quân đội đã hơi rám nắng, có hơi đen nhỉ, Nhâm Thạch thích nhất là kiểu này, có tiền đều như vậy.
Bước chân Nhâm Thạch dẫm lên sàn nhà với âm thanh cộp cộp giòn tan.
Đến Lý Độ Thanh vừa ngáp ngắn ngáp dài bước ra cũng bị nụ cười tỏa nắng của Nhâm Thạch làm lóe đến chói mắt.
"Anh đi sớm thế, không ăn sáng à?"
Nhâm Thạch nhìn Lý Độ Thanh đơn giản trả lời: "Không cần"
Bước ra bãi giữ xe, Nhâm Thạch nhìn chiếc xe hơi cũ suy nghĩ, hình như mình có hơi quá rồi, mặc kệ, xe nào đi chẳng được, kiếp trước cậu chỉ được đi xe của công ty, nghèo nàn hết chỗ nói.
Công ty nhà họ Lý tọa ngay trung tâm thành phố sầm uất, đối diện với mặt đường, đến Nhâm Thạch cũng phải trầm trồ tán thưởng, nhìn tòa nhà bằng kính cao đến chóng mặt kia.
Nhâm Thạch thôi ngước nhìn bước nhanh đến nhân viên tiếp tân, cô nàng biết cậu tới cũng không cũng buồn ngẩn đầu lên, Nhâm Thạch hơi khó chịu làm hỏi: "Cho hỏi phòng phó giám đốc ở đâu?"
Đến đây tiếp tân mới ngước lên nhìn cậu, ngạc nhiên hỏi: "Ở công ty này chức tổng phó đốc luôn trống"
Nhâm Thạch rất không vui với độ lạnh nhạt của nhân viên, chẳng lẽ Lý Vương Lâm chưa bao giờ đặt chân đến đây? Nhâm Thạch giỏi nhất là diễn kịch, hừ muốn cậu nóng lên đây mà, Nhâm Thạch lạnh lùng vẻ mặt, tay đặt lên bàn gõ gõ vài cái: "Tôi không muốn nói nhiều, tôi hỏi là phòng phó giám đốc ở đâu?"
"Cho hỏi anh là ai thế?" Tiếp tân biết đây là người không thể chọc vào liền nhẹ nhàng hỏi trên môi hiển nhiên nở nụ cười thân thiện.
"Lý Vương Lâm"
"Lý Vương Lâm?"
Ngay cả mấy người làm nhân viên cũng tưởng mình nghe lầm, đây không phải là đứa con nổi tiếng trên các mặt báo của Lý Vương Chiêu hay sao? Nhưng nhìn Lý Vương Lâm bây giờ rất khác, tóc không còn bảy màu nữa, da cũng đen đi nhiều bộ dạng thành thục nhiều kinh nghiệm thật không giống gì với hình tượng trước kia của Lý Vương Lâm.
Tiếp tân biến sắc, lập tức nhớ ra mấy ngày trước nhận được cuộc gọi của chủ tịch bảo Lý Vương Lâm sẽ đến nhận chức, cô liền run lên bần bật, biết đã đắc tội với Lý Vương Lâm, thật sự là sợ hãi khi nào mình bị tống đi.
"Mời...mời phó giám đốc đi theo tôi"
Cũng không thể trách thái độ của tiếp tân kia được, người ta không biết mình, cũng làm công ăn lương như ai, Lý Vương Lâm liền bỏ qua sau đầu không quan tâm lắm, mà chuyện bây giờ là làm sao để quản lý tốt công ty tốn nữa đời Lý Vương Chiêu mới gầy dựng được, không thể thành công dã tràng được.
Cậu tập trung vào chuyên môn rất nhanh, xem xét tài liệu coi như cũng hiểu sơ qua, trong tiểu thuyết toàn lừa người xuyên qua một cái là nắm bàn tay vàng, mang vầng sáng linh quang chói mù mắt nhân loại ngu xuẩn, tinh thông đủ thứ, không nghĩ chứ vừa nghĩ tới Nhâm Thạch oán thầm hệ thống đã nghèo rách mồng tơi mà lâu lâu còn lên cơn ngược tâm hồn non nớt của cậu.
Cậu làm việc đến quên cả ăn cơm trưa, ai nói làm giám đốc gì là sướng, cậu làm đến ngu người luôn rồi, khuôn mặt mệt mỏi của Nhâm Thạch hiện ra, đột nhiên cánh cửa "cạnh" một tiếng, cô thư kí hướng cậu lễ phép cúi đầu
"Chủ tịch cho gọi ngài"
Chủ tịch? Lý Thanh? ông nội của Lý Vương Lâm, thật ra người này có hơi mơ hồ đối với nguyên chủ, cũng không quá mức thân thiết, bất quá mình giữ chức cao này người ta cũng không dễ dàng gì để cho một người bất tài vô dụng như vậy quản lý công ty, bỏ lại một cậu "tôi biết rồi" cậu nhanh chóng đến phòng chủ tịch.
Khẽ gõ cửa phòng, một giọng nói hơi trầm của người lớn tuổi phát ra: "Vào đi"
Trong phòng bày biện đơn giản nhưng khiến Nhâm Thạch choáng ngợp, rất nhiều kệ sách, Lý Thanh ngồi ngay ngắn ở trên ghế mở rất nhiều tài liệu, chắc hẳn đang rất bận.
Ông nội Lý Vương Lâm cũng không nhìn cậu lấy một cái, cuối đầu vào công việc, Nhâm Thạch quan sát ông một vòng, người này trông cũng rất trẻ khoảng gần tuổi, hồi lâu vẫn không thấy nói gì làm cậu có hơi lúng túng, khẽ gọi: "Chủ...tịch?"
Lý Thanh bây giờ mới ngẩng mặt nhìn cậu, nhưng chỉ lướt qua rồi thôi, ông nói: "Ta không muốn làm con dâu ta buồn cậu biết chứ, nó đã mất chồng, ta cũng không muốn đả kích nó một lần nữa..."
Thì ra Lý Thanh đồng ý cho cậu giữ chức vụ này là vì mẹ của Lý Vương Lâm, cậu cũng tỉnh bơ, giống như sự việc chẳng liên quan tới mình.
"Sắp tới công ty ta sẽ hợp tác cùng với CL, cậu chỉ cần đi theo đừng nói gì hết học hỏi, bây giờ cậu có thể ra ngoài"
Lý Thanh nói rồi ra tay đuổi người, không coi Nhâm Thạch ra gì dù chỉ một chút.
Nhâm Thạch cảm thấy hơi khó chịu, nét mặt cũng không mấy vui vẻ, cũng hiểu ra ngầm ý của ông, ậm ờ gật đầu định không nán lại nữa, nhưng đi được mấy bước thì khẽ khẽ dừng lại, mơ hồ nói: "Con không có ý gì hết nhưng mong ông chú ý hơn đến chú Độ Sơn nhiều hơn một chút"
Lý Thanh bây giờ mới chính thức ngước lên nhìn sâu vào mắt cậu, thoáng giật mình, chả lẽ đứa cháu hư đốn này của ông cũng nhận ra điều gì? Nó mới ở đây có bao lâu, một buổi đi, ông bỗng bật cười, xem ra cũng có chút ý tứ, nhìn lâu Lý Vương Lâm thêm một chút rồi phất tay đuổi người.
Ở ngay hành lang, vừa vặn Nhâm Thạch chạm mặt Lý Độ Sơn trên tay cầm sấp tài liệu gì đó, nhìn hướng đi chắc chắn đến phòng Lý Thanh, Nhâm Thạch chào Lý Độ Sơn, gã ta cũng chỉ nhìn cậu một cái rồi đi, hoàn toàn không để cậu vào mắt.
Đến tối, ăn cơm xong xuôi hết thảy, Nhâm Thạch trèo lên ổ chăn, mân mê chiếc điện thoại, vò đầu bức tóc, điều ngu xuẩn nhất của cậu chính là không lưu số điện thoại của Tào Quang Thương, không cách nào liên lạc được, theo hệ thống thì nam chính của thế giới này gia thế cũng không bình thường, nhưng cậu chỉ biết là đúng ở chỗ không bình thường thôi, hệ thống giống như đống máy móc vô dụng vậy, dừng một chút, Nhâm Thạch đi đến phòng Lý Độ Thanh.
Cậu ta đang đeo tai nghe chơi game chém giết hăng say lắm, Nhâm Thạch vỗ mạnh vào vai cậu ta, cậu ta mới biết có người tới.
Lý Độ Thanh cởi tai nghe bộ dạng như thường ngày cợt nhã nói: "Sao thế anh trai muốn chơi à?"
Nhâm Thạch làm như không để ý nói: "Không, tôi muốn hỏi cậu một câu"
"Nói"
Nhâm Thạch rất muốn phang năm ngón tay vào khuôn mặt thiếu đánh của Lý Độ Thanh, nhưng Nhâm Thạch chỉ lạnh giọng nói: "Cậu có biết Tào Quang Thương không, chính là cái người gia thế không bình thường..."
"Tào quang Thương?"
Nhâm Thạch kiên nhẫn nói: "Phải"
"Biết thì sao mà không biết thì sao?"
"Rầm" Nhâm Thạch bước ra đóng sầm cửa, cảm thấy nói chuyện với Lý Độ Thanh thừa nước bọt lắm.
Bên trong Lý Độ Thanh cũng không lập tức chơi game nữa, khuôn mặt chợt quái dị bất giác vặn vẹo khác thường, sao anh ta lại biết Tào Quang Thương? Nhắc tới làm Lý Độ Thanh mới nhớ cũng đã lâu rồi không gặp người nọ nhỉ, Ha ha, nghe nói anh ta bỏ nhà nhập ngũ, cũng quá thú vị, mà vừa vặn Lý Vương Lâm cũng nhập ngũ, không lẽ bọn họ quen nhau?
Thời gian trôi qua rất mau, mơ hồ còn là lính ngũ mà chớp mắt đã một tháng kể từ khi cậu xuất ngũ, trong lòng lập tức có nhiều cảm xúc mơ hồ đan xen, không biết là thứ gì trộn lẫn, hôm nay cũng đến ngày công ty cậu có hẹn gặp mặt với CL, Nhâm Thạch dậy rất sớm, chuẩn bị xong mọi thứ.
Nhâm Thạch được thư kí đón đến công ty, rồi lên xe của Lý Thanh đến chỗ hẹn, đi cùng cậu còn có Lý Độ Sơn, đến nơi cậu bước song song với Lý Thanh, tay bỏ vào túi quần, nhàn nhã bước đi, làm Lý Thanh có chút không coi cháu trai này ra gì có cái nhìn khác hẳn.
Nơi hẹn là một nhà hàng Ý cao cấp dành cho tầng lớp thượng lưu không phải ai cũng vào được, Lý Thanh đặt một phòng kín để thuận tiện cho việc trao đổi còn để tránh những tay săn ảnh rỗi nghề, cả ba được phục vụ tận tình dẫn vào phòng vip, Lý Thanh là người bước vào đầu tiên, khác hẳn với vẻ ngoài nghiêm khắc bây giờ ông lại thả lỏng, niềm nở bắt tay với đối tác, khác hẳn với vẻ mặt băng sơn trên công ty, theo sau là Lý Độ Sơn.
Nhâm Thạch là người bước vào cuối cùng, ánh mắt lơ đãng liếc đến, tựa hồ như bị kinh hách khi thấy người đàn ông cường tráng ngồi đối diện quen thuộc đến mức làm cho nụ cười treo bên miệng của cậu phút chốc cứng đờ, tim trong ngực cũng bất đầu không tự chủ được mà rối loạn, bàn tay cơ hồ đã tràn đầy mồ hôi.
Lý Độ Sơn nói với cậu: "Làm gì đấy mau ngồi xuống"
Nhâm Thạch thu liễm biểu tình thất thố của mình vào, nét mặt trở nên nhu hòa khó tin, ngồi xuống ghế, một giây ánh mắt cũng không rời khỏi người nọ, mơ hồ chỉ mới một tháng hắn ta nhìn cũng rất khác lạ, không phải là thân thể của thiếu niên sáng ngời mà là dã tính như sói hoang khi khoác thêm vest đen, cánh mũi cao thẳng, sườn mặt chết người, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, trên người ra thả hơi thở cuồng dã nóng rực nặng nề của giống đực, mãnh liệt mà phát nhiệt, tinh ý nồng đậm trong ánh mắt khiến Nhâm Thạch cả người bất giác khó thở.
Tào Quang Thương nhận kí hợp đồng thay ba hắn, ba hắn không hiểu ra sao không còn cuồng công việc nữa, đẩy toàn bộ cho hắn, giờ hắn cũng xem như là người nắm quyền của công ty, hắn là người rất cẩn thận, hơn nữa lần hợp tác này còn là với một công ty lớn cũng ngang ngữa CL, hắn không thể nào qua loa được, ngoài ra hắn còn là một người sảo quyệt, hắn phải dành được lợi thế nhiều hơn.
Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ được, người hắn điên cuồng tìm kiếm, ngày nhớ đêm mong khảm trong tim hắn, bây giờ lại đường đường chính chính xuất hiện trước mặt hắn, mọi kí ức trước kia như sóng sô thủy triều mà tràn ra thúc đẩy dã tính trong người hắn làm hắn có chút nôn nóng xúc động muốn đứng lên, nhưng hắn đều phải liều mình áp chế xúc động mãnh liệt này, ánh mắt đốt cháy của hắn lại không thể nào giấu được.
Người hắn tìm kiếm thì ra lại là con trai độc nhất của Lý Vương Chiêu, cháu nội đích tôn của Lý Thanh, gia thế hùng hậu như vậy, Tào Quang Thương trước giờ đều không nghĩ tới, còn về vụ bê bối đời tư trước đây của cậu, hắn cũng có nghe qua nhưng bây giờ có như thế nào thì hắn cũng không quan tâm nữa, ai lại đi quan tâm người không biết có phải hay không là cậu, hắn chỉ muốn bây giờ khóa cậu trong tay mà thôi, ánh mắt hắn tham luyến trên người cậu mọi ngóc ngách cũng không bỏ qua.
Không ai lại muốn đối đầu với nhà người yêu cả, coi như một phần sính lễ hắn tặng trước cho cậu đi, ánh mắt Tào Quang Thương hòa hoãn hơn nhiều, nhưng luồng nhiệt tình yêu cháy bỏng của vẫn hắn cháy hừng hực đâm sâu vào trái tim Nhâm Thạch.
Lý Thanh thấy có chút nóng, bảo nhân viên chỉnh điều hòa cao lên một chút, nhưng Lý Độ Sơn thì khác gã vẫn để ý được ánh mắt vị đối tác này mãi nhìn chầm chầm cháu của gã, hơn nữa ánh mắt kia có thể đốt ra lửa, nhìn như người yêu nhau cánh xa lâu ngày mới như thế.
Lý Độ Sơn nói: "Hai cậu quen nhau sao?"
Tào Quang Thương nhanh như chớp trả lời: "Phải! Chúng tôi quen nhau trong quân ngũ"
Đến đây cả Lý Độ Sơn và Lý Thanh đều có chút không ngờ, ý trời, Lý Thanh vui mừng nhìn cháu trai mình, dè dặt nói: "Vậy, chắc các cậu thân thiết lắm phải không?"
Tào Quang Thương chắc nịch nói: "Phải"
Lý Thanh cười không ngớt: "Tốt quá rồi, xem ra công ty của tôi và cậu rất có duyên"
Nhâm Thạch làm bình phong nãy giờ cũng hơi khó xử, nếu không phải cậu tưởng bở thì Tào Quang Thương đang nhượng bộ cậu, hắn ta là vì cậu nên mới hòa nhã như vậy.
___________