Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi vào nhà cùng với Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn bắt đầu phát huy công lực nói nhảm trước kia, lảm nhảm không ngừng bày tỏ nhớ nhung của mình với hắn nhiều bao nhiêu, lại ái mộ hắn nhiều bao nhiêu, nói xong mình cũng nổi da gà đầy người.
Một đống mật ngọt liên tục oanh tạc, khiến Quý Thư Mặc luôn lòng nghi ngờ mới vừa nổi lên hồ nghi trong lòng đột ngột cảm thấy lo lắng.
Hắn nhìn nữ nhân mặt cười khúc khích trước mắt, cảm thấy Tiêu Vãn tích cực chủ động, nịnh hót lấy lòng như vậy cũng giống bình thường.
Hôm nay ở trên đường nhìn thấy cảnh tượng nàng và Tạ Sơ Thần thân thiết, quả thật là bởi vì hắn không có ở đây, cho nên Tiêu Vãn không chịu tịch mịch đi. Dù sao, trước kia Tiêu Vãn chính là nữ hoàn khố hoa tâm chính cống, mỹ thiếu niên trong kinh thành không có ai không bị nàng đùa giỡn qua. Tạ Sơ Thần mặc dù có tiếng xấu, thế nhưng bề ngoài cũng là mỹ nam.
Nghĩ đến Tiêu Vãn đã từng có hành vi hèn hạ vô sỉ, Quý Thư Mặc bật cười một tiếng ở trong lòng, dần dần đè xuống lo lắng không giải thích được xông lên đầu.
Hắn càng nghe càng phiền lòng, lông mày trong lúc lơ đãng nhẹ chau lại.
Làm bộ như lơ đãng nhìn sắc trời một chút, Tiêu Vãn cười khúc khích nói: "Thư Mặc, ở bên ngươi thì thời gian trôi qua thật nhanh, lại nhanh như vậy đã đến giờ Tuất! Ngươi muốn ăn cái gì, ta lập tức bảo người chuẩn bị!"
(Giờ Tuất là khoảnh khắc từ giờ sáng đến giờ tối)
Nghe Tiêu Vãn tố tình tố tâm thời gian dài như vậy, trong lúc nhất thời Quý Thư Mặc không có gì muốn ăn. Hắn thậm chí nhớ lại cảnh tượng ngày đó về nhà thăm phụ mẫu, mặt Tiêu Vãn dinh dính muốn hắn ăn thịt cá, trong nháy mắt dạ dày khó chịu.
Làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt Quý Thư Mặc miễn cưỡng, Tiêu Vãn xấu hổ cười cười, có chút tự hào ngăn chặn miệng của hắn: "Thư Mặc, ngày ngươi không ở đây, ta đặc biệt học mấy món ngươi thích ăn. Hôm nay, để ta làm cho ngươi ăn!"
Lời cự tuyệt cứ như vậy bị cứng ở nơi cổ họng, Quý Thư Mặc suy nghĩ mình mới vừa trở về phủ mà làm mất mặt mũi của Tiêu Vãn không tốt lắm, không thể làm gì khác hơn là cườim iễn cưỡng, dịu dàng nói: "Thư Mặc rất chờ mong tay nghề của thê chủ."
Hắn đương nhiên biết, những năm gần đây, Tiêu Vãn vì tìm niềm vui cho hắn, ra sức học những thứ vô dụng. Tỷ như, vô cùng ngây thơ mà bện châu chấu này.
Nàng đường đường thế gia đại tiểu thư, lại cầm loại đồ chơi ngây thơ này tới dụ dỗ hắn vui vẻ!
Mà bây giờ, vị này vốn nên ở khoa cử thượng phấn đấu nêu cao tên tuổi, lại lãng phí thời gian học nấu nướng!
Tại sao có thể không có tiền đồ như vậy!
Vốn tưởng rằng Tiêu Vãn rốt cuộc thông suốt, trong lòng Quý Thư Mặc rất thất vọng, đối với việc Tiêu Vãn bộc lộ tài năng hoàn toàn không có bất kỳ mong đợi, thậm chí có chút lo lắng, Tiêu Vãn nấu thức ăn có thể ăn không?
Chỉ là khó ăn hơn nữa, cũng phải ăn!
Vẻ mặt bất động quan sát mỗi một biến hóa nhỏ trên mặt Quý Thư Mặc, Tiêu Vãn nheo lại mắt phượng, cười khe khẽ đứng lên: "Ngươi cứ chờ, ta đi một chút sẽ trở lại! Nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng!"
"Ừ." Quý Thư Mặc dịu ngoan gật gật đầu. Rũ đầu xuống, thoáng qua một tia quỷ dị.
Mặc Uyên cư có phòng bếp độc lập. Vừa nghe thấy Tiêu Vãn muốn xuống bếp, cả phòng bếp đều sôi trào. Đầu bếp hoảng hốt tiến lên, muốn ngăn cản đại tiểu thư nhất thời suy nghĩ nông nổi này, lại bị một ánh mắt của Tiêu Vãn dọa lui đi ra ngoài.
Họa Hạ vốn là ở bên nhìn náo nhiệt, thấy Tiêu Vãn thật sự vén lên tay áo chuẩn bị làm thức ăn, giựt giựt khóe miệng, không dám tin hỏi: "Tiểu thư, người thật muốn xuống bếp?"
"Đó là tự nhiên." Tiêu Vãn tay chân lanh lẹ cắt thức ăn, hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ sao?"
"Ta cho là nếu nói tự mình xuống bếp chỉ là tiểu thư tùy cơ ứng biến, tiểu thư chỉ muốn đối phó Quý công tử, tới đây đợi tin tức tỷ tỷ."
Mới vừa rồi, một ánh mắt của Tiêu Vãn, Vân Yên đã tuân lệnh đi ra ngoài điều tra.
Trước đây Tiêu Vãn phân phó Vân Yên an bài hai mật thám ở phụ cận Quý gia, mỗi đêm sẽ hướng Vân Yên báo cáo hành tung Quý Thư Mặc và trên dưới Quý phủ.
Giờ phút này, Vân Yên chính là đi tìm hiểu động hướng hôm nay của Quý Thư Mặc.
"Ta tới này, đích xác là đang đợi tin tức Vân Yên, nhưng tự mình xuống bếp, cũng là thật."
Kiếp trước, Quý Thư Mặc không thích ứng thức ăn thịt cá Tiêu phủ, mỗi bữa cơm đều ăn vô cùng ít Tiêu Vãn thương hắn gầy gò, cố ý vì hắn học nấu nướng. Nhất là mấy món ăn nhẹ Quý Thư Mặc thích ăn nhất, nàng học đến sắc hương vị câu toàn.
Đường đường một trưởng nữ thế gia, thế nhưng vì một người đàn ông tự mình xuống bếp! Hiện tại, Tiêu Vãn tự suy nghĩ một chút, đều cảm thấy lúc ấy, đầu của nàng nhất định bị hỏng, người có địa vị cao như vậy lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, làm loại hành động không tiền đồ này!
Vân Yên lúc trở lại, nhìn thấy Tiêu Vãn bận rộn ở trong phòng bếp mồ hôi đầm đìa, khóe miệng tràn đầy cười như không cười, nụ cười làm cho người ta rét lạnh. Mà Họa Hạ trợn mắt há mồm đứng ở một bên, quả thật giống như gặp quỷ.
Nàng bước nhanh về phía trước, thấy chất trên bàn một bàn bàn sắc hương vị đầy đủ thức ăn, trong lòng hơi kinh hãi.
Tiểu thư trước kia chưa từng chạm qua nồi, thế nào đột nhiên biết nấu ăn rồi hả?
Nhưng rất nhanh, nàng khàn giọng nói: "Tiểu thư, hôm nay Quý công tử đi Trà Tiên cư Minh Nhạc phố, nhìn thấy ngài và Tạ công tử."
Động tác nấu ăn của Tiêu Vãn dừng lại, mắt phượng lạnh lùng híp lại.
"Sau lại, hắn phái người đi Hình bộ và Tri Phủ một chuyến, chắc là đi điều tra án kiện Tạ Thanh Vinh." Vân Yên có chút dừng lại, nhăn lại mày nói: "Hắn còn phái người theo dõi tiểu thư, chỉ là bị người của chúng ta bỏ rơi."
Tiêu Vãn nghĩ đơn độc ước hẹn Tạ Sơ Thần, cho nên sau lại, nàng không có mang Vân Yên và Họa Hạ. Không ngờ lại bị Quý Thư Mặc cho người theo dõi.
"Giờ Thân canh ba, người của Quý công tử trở lại phục mệnh. Giờ Dậu một khắc, Quý công tử rời khỏi Trà