“Còn một thanh socola nữa nè.”
Bên trong một phòng học nọ, sau giờ tan trường.
Tôi, Saya và Amnesia đang đứng vây quanh một chiếc bàn.
Cả ba người chúng tôi đều học cùng một lớp, lại còn chơi rất thân với nhau nữa cơ.
Thế nhưng ánh mắt ba đứa đang nhìn nhau hiện giờ lại quá đỗi căng thẳng để có thể gọi là bạn bè.
“Còn. Một. Thanh. Socola. Nữa. Nè.”
Tôi nhắc lại điều quan trọng này một lần nữa.
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc bọn tôi còn đang vui đùa trong một phòng học được phủ đầy bởi ảnh nắng lúc chiều tà.
“Bắt đầu bữa tiệc của các thiếu nữ nào!”
Amnesia kêu lên.
“Đồ ăn vặt!”
Saya đặt đồ ăn vặt lên bàn.
“Đồ uống!”
Còn tôi thì đặt phần nước uống đã mua cho cả ba lên bàn. Cơ bản thì chuyện là thế này: tôi là Elaina, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc màu xám tro và đôi mắt màu xanh lưu ly, hiện đang vui vẻ với Saya và Amnesia sau giờ tan trường như thường lệ.
Lúc đầu thì mọi chuyện cũng chả có gì to tát. Bọn tôi chỉ trò chuyện về những gì xảy ra hôm nay trong khi đang thưởng thức đồ ăn thức uống mà thôi.
Nhưng mà tình bạn lại là một thứ rất đỗi mong manh.
Chỉ cần phạm một lỗi nhỏ thôi là nó sẽ rạn nứt.
“A, thanh socola cuối cùng rồi nè.”
Amnesia bất ngờ kêu lên. Đống đồ ăn vặt còn ngổn ngang trên bàn lúc nãy giờ đây đã biến đi đâu mất.
Và đúng như cậu ấy nói, trước mắt chúng tôi giờ đây chỉ còn lại đúng một thanh socola.
Ôi trời, sao mọi chuyện lại thành ra thế này cơ chứ?
“…”
Chỉ còn cách là tranh giành nhau thanh socola cuối cùng này thôi.
Bon tôi phải quyết định xem ai là người sẽ ăn thanh socola cuối cùng này.
“… Aaa, hôm nay đúng là mệt thật mà.”
Saya là người hành động trước tiên.
“Ôi trời, ngày hôm nay của tớ mệt mỏi lắm đấy~ Tớ phải vận dụng đầu óc cực nhiều luôn~ Thế nên giờ đây tớ cực kì cần được bổ sung đường á~ Giờ mà có thanh socola để bổ sung năng lượng cho đầu óc tỉnh táo hơn thì hay nhỉ~ Vậy nên là tớ ăn thanh socola này nhé…”
Saya với tay ra lấy thanh socola như thể nó đã là của cậu ấy vậy.
Đây gọi là ai nhanh hơn thì người đó thắng!
“Đợi đã!”
Nhưng có người đã dừng cậu ấy lại.
Là Amnesia.
“Bọn tớ cũng mệt mỏi như cậu cả thôi, cậu không thể cứ lấy lý do đó mà chiếm lấy thanh socola cuối cùng này được.”
Amnesia, một cô bạn vô cùng chính trực, đã ngăn Saya lại bằng những lời lẽ vô cùng thoả đáng. Quá là ghê gớm luôn.
“A… cũng đúng nhỉ…”
Saya nhíu mày lại, ngẫm nghĩ.
“Thế nên tớ sẽ lấy thanh socola này!”
“Tại sao?”
“Bởi vì em gái tớ hiện đang ở nhà trông ngóng tớ về với cái bụng đói meo.”
Cho phép tôi rút lại câu nói trước đó.
“Nhưng mà em ấy đâu thể no bụng chỉ với một thanh socola đúng không?”
“Cậu đang nói cái quái vì vậy Amnesia?”, tôi kêu lên.
“Elaina… cậu không nghe thấy sao? Em gái tớ đang vừa khóc lóc vừa kêu lên “Chị ơiiii! Em đói bụng quá!” đấy.”
“Cậu có cần đi khám tai không thế?”
“Vì vậy nên tớ sẽ để dành thanh socola này cho em gái tớ.”
“Mơ đi nhé!”
Bộp! Tôi đập nhẹ vào cánh tay đang giơ ra của Amnesia.
“Chuyện đã thế này rồi thì chúng ta oẳn tù tì quyết định đi.”
Hướng giải quyết mà tôi đề ra là hoàn toàn công bằng. Trong ba đứa thì đúng tôi là người bình thường nhất.
“…”
Ngay lúc tôi đang đề ra phương án giải quyết thì lại có một cánh tay gian giảo xuất hiện và nhắm tới thanh socola. Saya cười thầm “He he he”, chuẩn bị cướp lấy thanh socola.
“Cả cậu cũng chưa ngộ ra được điều gì sao?”
Bộp! Lần này tôi lại đập vào cánh tay Saya, làm cậu ấy phải bỏ thanh socola đang cầm trên tay xuống.
“Có người thấy đấy nhé!”
“Thì sao?”
“Có người cũng muốn ăn đòn đấy.”
“…”
Trong ba đứa quả nhiên tôi vẫn là đứa bình thường nhất…
“Này Elaina, đừng có đánh đồng tớ với cậu ta. Đừng có mà đánh đồng tớ với cậu ta, nhớ chưa.”
Amnesia trừng mắt lên, nói.
Ai cũng muốn là người cuối cùng sở hữu thanh socola bằng bất cứ giá nào.
Đã như vậy thì phải đấu tranh công bằng.
Tôi nháy mắt, hai người kia cũng gật đầu theo.
“Được thôi, oản tù tì thì oẳn tù tì.”
“Tớ cũng không phản đối.”
Cả ba đứa để tay ngay phía trên thanh socola.
Oẳn tù tì.
Ra cái gì ra cái này.
“Giấy!”
Chúng tôi cùng đồng thanh hét lên và đưa bàn tay của mình ra.
Thắng bại đã được quyết định ngay trong chớp mắt.
Amnesia đang nắm tay lại. Là búa.
Còn bàn tay Saya thì đang mở ra. Là giấy.
Còn tôi thì lại đang duối hai ngón tay ra. Là một trận hoà.
“Hửm, có vẻ là tớ thắng rồi nhỉ. Vậy thì thanh socola sẽ thuộc về tớ nhé.”
Tôi cầm lấy thanh socola.
“Sai rồi sai rồi Elaina.” Amnesia giữ tay tôi lại.
“Tớ không chấp nhận kết quả này đâu!” Saya thậm chí còn còn tỏ rõ vẻ muốn đoạ lại thanh socola.
Cái gì vậy chứ…
“Thắng thua đã rõ rành rành rồi, các cậu đang nói gì vậy!”
“Tớ nghĩ là chỉ có mỗi Elaina tự cho bản thân mình thắng thôi.”
“Trả lại socola của tớ đây!”
Các cậu đang nói cái quái quỷ gì vậy.
“Tớ từ chối! Cái này là do tớ thắng nên mới có đấy nhé! Mơ mà lấy đi!”
“Aaa! Nếu cứ vậy thì em gái tớ sẽ vì đói mà bất tỉnh mất thôi! Cậu nhìn vậy mà cũng chấp nhận được àààà!”
“Nhưng thanh socola này là do tớ mua mà! Vậy nên nó thuộc về tớ âu cũng là lẽ đương nhiên thôi!”
Tranh chấp như thế này đúng là chả đẹp dẽ tí nào mà. Cả ba đứa đều vì một thanh socola mà bày ra đủ lý do bao biện, cãi nhau ầm ĩ không thôi.
Trông cứ như một trò hề vậy, Tất cả cũng chỉ vì một thanh socola mà ra.
Chúng tôi đang bận cãi nhau thì bống nhiên có giọng ai đó vang lên.
“Sao các em lại ở đây! Giờ này trường đóng cửa rồi mà!”
Đó chính là cô Fran, cô giáo chủ nhiện của chúng tôi.
Ngay lúc đó, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.
Đúng rồi nhỉ, để người ngoài quyết định thì sao? – tôi nghĩ.
“C, cô Fran!”
Tôi tự mình thoát ra khỏi vụ cãi nhau, quyết định để cho cô Fran toàn quyền phân giải. Như này như nọ như kia, giải thích xong rồi thì tôi liền đưa thanh socola ra trước mặt cô Fran.
“Hừm hừm, ai xứng đáng được ăn thanh socola nhất sao…”
Cô Fran im lặng suy ngẫm.
Cả ba đứa chúng tôi gật đầu, quan sát từng chuyển động của cô ấy.
Rốt cục thì ai sẽ là người được ăn thanh socola này?
“Chắc chắn sẽ là cô rồi.”
Aaa.
Thanh socola liền biến mất khỏi tay tôi.
Là ai đã ăn nó!
“Được bổ sung đường sau những giờ làm căng thẳng đúng là tuyệt nhất mà!”, thủ phạm đang đứng trước mắt tôi, vừa nói vừa nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
“Các em cũng nên nhanh chóng trở về nhà đi.”
Nói đoạn, cô Fran liền rời đi.
Thanh socola cuối cùng đã bị cướp đi một cách đầy tàn nhẫn, khiến cho cả ba đứa chúng tôi đều á khẩu không biết nói gì. Rốt cuộc thì chúng tôi tranh nhau thanh socola nãy giờ làm gì vậy.
Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
“Thôi thì đến lúc về nhà rồi.”
Amnesia bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“A, các cậu có muốn ghé qua cửa hàng tiện lợi trên đường về không?”
Saya cầm cặp lên.
“Nghe được đấy, đi thôi nào!”
Và rồi bọn tôi cùng nhau rời khỏi lớp.
Cuộc sống thường nhật nhàn nhã của bọn tôi cơ bản là như thế này đấy. Đây chính là cuộc sống Cao Trung của bọn tôi.
Cho dù có là hôm nay hay là ngày mai đi chăng nữa.