Editor: Tây An
Lần trước Tiết Xán Đông đi sinh thiết cùng Cố Du, là chuyện hơn năm tháng trước.
Khi đó cô trông không có gì khác biệt với trước, bụng cũng chỉ hơi chập trùng, so với cái bụng không cẩn thận sẽ nổ tung trước mắt, hoàn toàn không thể đánh đồng.
Dụng cụ thăm dò cách một lớp keo, đi đi về về di động trên bụng cô trơn bóng, hình dáng ban đầu của đứa bé đã hoàn toàn hiện ra, chẳng những khí quan nhìn rõ ràng, ngay cả biểu cảm khuôn mặt nhỏ cũng thình lình nhìn thấy, nương theo tiếng tim đập thình thịch, khiến Tiết Xán Đông nhìn chăm chú màn hình, thất thần thật lâu.
“Tất cả đều bình thường.” bác sĩ Liễu cười híp mắt đánh vỡ sự im lặng, mẫn cảm phát hiện đôi vợ chồng trẻ này… Có hơi vi diệu. Trước kia khi cô Cố đến, mặc dù cũng không nói nhiều, nhưng không có im như hôm nay, mà nhịp tim cũng nhanh hơn so với bình thường.
Anh Tiết trong truyền thuyết bên cạnh đây, dù trước đó chỉ gặp một lần, nhưng ký ức cũng vẫn còn mới mẻ. Lúc này thấy anh ta nhìn chằm con mà xuất thần, đột nhiên cảm thấy bớt đi cảm giác xa cách, nhiều thêm sự thân thiết.
“Định sinh tự nhiên hay là sinh mổ vậy?” Liễu bác sĩ tiếp tục nói chuyện phiếm.
Cố Du lễ phép đáp lại nói: “Nếu như tình hình cho phép, tôi hi vọng có thể sinh nở tự nhiên.”
Bác sĩ Liễu gật gật đầu, cười ha hả nói tiếp: “Một là hành vi sinh sản bình thường của nhân loại, một là phẫu thuật có ngoại lực tham gia, cá nhân tôi ấy à, cũng nghiêng về sinh nở tự nhiên.”
Cố Du gật đầu nói vâng, dịu dàng vuốt ve bụng của mình, khóe môi cũng bất giác cong.
Tiết Xán Đông thu ánh mắt thả trên màn ảnh, ánh mắt bất giác bị cô hấp dẫn. Anh chưa từng thấy vẻ mặt này của cô, dịu dàng đến mức… Có phần đau buồn. Rất yếu đuối, nhưng lại lộ ra sự kiên định dị dạng. Anh lẳng lặng nhìn mắt cô, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác khó chịu, hôm nay không nên theo cô đến đi sinh thiết, quả nhiên tham dự càng nhiều, tâm càng loạn.
Nhịn xuống sự xúc động chạm đến bụng cô, anh âm thầm hít vào một hơi, đưa ánh mắt nhìn về phía bác sĩ, bắt đầu hỏi thăm một vài tình huống cụ thể.
Bác sĩ Liễu thận trọng y thuật cao, trả lời tận tâm.
Khi tất cả kết thúc, đã gần giữa trưa. Cố Du ngồi dậy từ trên giường, bởi vì bụng lớn hành động bất tiện, sờ mấy lần, sửng sốt không móc giày từ gầm ra được.
Tiết Xán Đông nhìn thấy, im lặng ngồi xổm xuống, lấy giày cô giấu trong gầm giường ra, do dự một giây, liền đưa tay giúp cô đi vào chân.
Cố Du cứng người ngồi bên mép giường, lập tức có hơi ngẩn người, hai giây sau mới cứng giọng nói với anh: “… Cảm ơn.”
Tiết Xán Đông lặng thinh không nói, đầu óc bị xúc cảm trong tay phân thần. Anh rất khó liên tưởng đôi chân hơi sưng vù, cùng với cặp chân ngọc tinh tế trắng nõn trước kia. Trong lòng cảm khái, đồng thời cũng có chút hoang mang, vì sao tứ chi gầy như vậy, chân lại sưng phồng lên. Anh có lòng hỏi bác sĩ vài câu, lại cảm thấy hình như quá quan tâm cô, mà bác sĩ đã nói tất cả đều bình thường rồi, nên anh nén cơn nghi vấn, đứng dậy đỡ cô đứng lên từ giường.
Hương hoa hồng nhàn nhạt, xông vào chóp mũi của anh, lại hại anh có một giây cứng người. Cơ hồ hoài nghi cô có độc, khẽ dựa gần là khiến tâm thần có phần không tập trung.
“Ổn rồi chứ?” Anh cứng ngắc giọng hỏi cô.
Cố Du gật gật đầu, vừa nói cảm ơn, vừa dùng tốc độ nhanh nhất đứng thẳng người. Đối với sự tiếp cận đột nhiên của anh, cô vẫn không không phản ứng được chút nào. Vốn cũng cho là tầng bình phong kia đã dựng được kha khá, hiện giờ xem ra, công lực vẫn chưa đủ.
Tiết Xán Đông nhìn cô dịch sang bên cạnh mình như trốn ôn dịch, sắc mặt lập tức xanh xám, lại nhớ tới một loạt cử động của cô trên bàn ăn sáng sớm, ánh mắt hoàn toàn lạnh đi.
Bác sĩ Liễu lúng túng, làm như không nhìn thấy bất thường giữa hai vợ chồng này, vừa cất tiếng bảo hộ sĩ bên người thu dụng cụ, vừa mỉm cười tiễn hai người rời đi.
Trở về trong xe, hai người dọc đường im lặng.
Tiết Xán Đông tâm trạng không tốt, vừa nhìn ngoài cửa sổ, vừa yên lặng kiểm điểm mấy hành vi của mình hôm nay trong lòng. Thật sự không thể tới gần cô nữa, sai lầm giống nhau mà phạm hai lần, vậy thì thực sự là ngu xuẩn.
Ô tô lái vào cửa lớn, anh chậm rãi thu tầm mắt lại, chú ý tới sự im lặng dị dạng bên cạnh, vừa nghiêng đầu, phát hiện cô ngủ mất rồi.
Khuôn mặt trắng noãn dựa nghiêng về cửa sổ một bên, mặt mày cong cong, có độ cong đặc thù, nên khi cô đang ngủ có vẻ đặc biệt ngoan. Tiết Xán Đông tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng trông cô. Từ mặt mày, nhìn thấy hai chân, lại từ hai chân nhìn về mặt mày. Anh không biết mình nhìn bao lâu, cũng không biết mình đến tột cùng đang nhìn cái gì.
Anh nhớ kỹ mùi của cô, xúc cảm của cô, cũng chưa quên nụ cười của cô, và nước mắt của cô. Bấy giờ có một thứ tình cảm nồng đậm chồng chất nơi ngực, khiến anh hơi hoảng hốt, lòng bàn tay đột nhiên hơi ngứa, khi chưa ý thức được mình đang làm gì, tay phải đã đưa tới cô.
Từng chút, cơ hồ chỉ còn một chút xíu thôi, anh sẽ chạm đến gương mặt của cô.
Đột nhiên bừng tỉnh một cái, khiến anh dừng lại động tác của mình, chậm rãi thu cánh tay về, kìm không đặng cúi đầu cười khổ một cái, cảm thấy mình hơi đáng buồn. sau đó hít sâu, cởi dây an toàn, theo đó khi cửa xe bỗng nhiên bị anh đẩy ra, nhân vật hung ác đao thương bất nhập trong mắt người ngoài kia, lại khôi phục bình thường.
Cố Du ngủ trong xe, thì bị một tiếng ‘cạch’ vang trầm, cả sợ lập tức mở hai mắt ra.
Sau đó, Tiết Xán Đông không còn thất thường.
Anh bận rộn đến gần như mỗi ngày làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, căn bản không gặp lại Cố Du một lần nào ở nhà nữa, đến trước ngày sinh dự tính hai ngày, Phó Lỗi xông vào phòng họp báo anh đến bệnh viện ngay, lúc này anh mới nhìn thấy cô lần nữa.
Trong phòng sinh, hai ông bà nhà họ Tiết và hai nguyệt tẩu đều ở đó.
Thấy Tiết Xán Đông đến, Đinh Văn Tú lập tức phê bình anh: “Làm gì thế?! Đã bắt đầu rồi vẫn không liên lạc được với con! Con làm chồng cũng quá không xứng với chức vụ đấy!”
Tiết Xán Đông không để ý người mẹ phẫn nộ, bởi vì từ khi anh vừa vào cửa, tất cả lực chú ý liền bị Cố Du trên giường thu hút.
Cô chảy mồ hôi tựa ở đầu giường, nhắm mắt lại trông cực kỳ suy yếu, toàn thân mơ hồ đang phát run, lông mày nhíu chặt lại. Bụng to và cô đều không giống như một thể, thân thể gầy yếu hoàn toàn không chịu được phần trọng lượng kia.
Anh cẩn thận tới gần cô, đột nhiên có hơi cuống, đại não hơi chập mạch, “Đau kiểu này có phải bình thường?”
Cố Du từ từ nhắm hai mắt, bị từng cơn đau kịch liệt dành sức, căn bản không để ý tới anh.
Đinh Văn Tú trợn mắt với anh một cái, “Đau đẻ đấy! Kiểu đau đặc biệt như lấy mạng vậy! Tiểu Du thật là biết nhẫn nại, con bé phòng bên kia quỷ khóc sói gào, la hét đòi cho cô ta đẻ mổ, không nghe thấy sao?”
Tiết Xán Đông bị mẹ mình, và tiếng thét mơ hồ phòng bên khiến hơi mất tự nhiên, nhìn Cố Du còn đang liều mạng nhịn đau, các kiểu cảm xúc hỗn độn, nhất thời toàn bộ xông lên đầu.
“Đẻ không đau còn kịp không ạ?” Anh quay đầu hỏi mẹ.
Đinh Văn Tú bất đắc dĩ lắc đầu, “Nó không chịu, mẹ bảo nó đẻ không đau, nó nói sợ ảnh hưởng con. Thật ra làm thế rất an toàn.”
Tiết Xán Đông cau chân mày lại, nhất thời cũng không biết nên dùng thái độ gì mà đối xử với cô gái trên giường, trông vô cùng đáng thương kia.
“Thoải mái tinh thần đi, trước mắt vẫn bình thường.” Tiết Quốc Thụy vỗ vỗ bả vai con để an ủi.
Tiết Xán Đông gật gật đầu, vứt xuống câu “Con đi tìm bác sĩ”, rồi chạy khỏi phòng sinh.