Editor: Tây An
“… Chị, chị…” đầu Cố Mặc ong một cái, lập tức tắt tiếng. Huyết dịch cũng không biết là sôi trào hay là dừng lại, chỉ cảm thấy toàn thân mình run lên, trái tim như một giây sau sẽ rơi ra ngoài.
Quách Anh cũng khó tin, đôi mắt cuồng quét dưới trên Cố Du, nghiên cứu mãi, thấy cô không nói láo, lập tức nổi giận đùng đùng: “Mày điên rồi à?!”
Cố Du nhìn hai người không nói lời nào, chờ họ tiêu hóa tin tức này.
Quách Anh càng nghĩ càng giận: “Có phải mày điên hay không! Còn có chút lương tâm nào hay không? Tao và Mặc Mặc mày không thèm nhìn, không quan tâm cũng thôi! Bố mày thì từ nhỏ đã nâng mày như nâng trứng! Đầu óc mày hỏng hẳn rồi hả?! Ai mà khó tìm? Nhất định phải tìm một kẻ khiến bố mày–” tiếng mắng im bặt, Quách Anh kinh dị mở to hai mắt, đột nhiên ý thức được một khả năng khác.
“… Mày, mày mày… không phải là mày muốn thay bố mày xả giận chứ?!” bà ta lại thở ra hơi lạnh, hồn phách đều sắp bay đi, không ngừng lắc đầu, tự lẩm bẩm: “Điên rồi, điên thật rồi…”
“Chị… Mẹ nói — là thật ạ? Chị sẽ không, thật sự muốn thay bố báo thù chứ?” Cố Mặc cũng thoáng tỉnh táo lại, trong lòng chỉ có thể dùng hai chữ rúng động để hình dung. Bố cậu ta về sau như bị điên, ngày ngày mắng cái này mắng cái kia, cậu ta đương nhiên cũng nghe được không ít nội dung đen tối. Chỉ là không ngờ, chị cậu ta lại thật sự nghe bố, hơn nữa còn thật sự làm theo! Thế này… thế này là người bình thường sao? Báo thù? Đây là cái gì vậy? Đaclà thời đại nào rồi?
Cố Du thu vẻ chấn kinh của hai người trong mắt, nhẹ nhàng cho thấy ý đồ chân chính: “Bọn họ cho rằng con không có người thân, về sau dù ai nói với mọi người cái gì, hoặc là có chuyện gì, đều đừng có tìm con. Nếu như hai người còn niệm tình bố một chút xíu, coi như không biết người như con.”
So với việc để họ nghe được tin tức từ Hà Kim Minh, sau đó tới cửa hỏi lung tung này kia, không bằng giờ tự mình trực tiếp làm rõ. Mẹ quá bán là sẽ không đi, bà ta mãi mãi ngẩng cao đầu, chờ cô đến quỳ xuống nhận lầm. Dù cho lòng rất muốn biết một số việc, cũng vẫn sẽ chờ. Trong ý thức của mẹ, Cố Du cô luôn là người cần nhận lầm cầu xin tha thứ từ bà ta. Cố Mặc thì lại khác, cậu ta nhất định sẽ tìm cô hỏi ra manh mối, sau đó tiện lại vớt chút có chút đồ tốt. Cậu ta trước giờ cảm thấy bạn cho cậu ta cái gì là chuyện đương nhiên, không cho chính là bất nhân bất nghĩa. Hai cuống họng cùng khóc, lên án mạnh mẽ bạn không đúng, đến khi đồ muốn về tới tay mới thôi. Giống như mỗi lần khi còn bé.
Cô ra yêu cầu này, khiến hai mẹ con hai mặt nhìn nhau.
Quách Anh vô ý thức cau mày, như ngứa mắt cô, “Mày tỉnh lại đi, bọn tao tuyệt đối sẽ không trèo lên cửa nhà mày, làm cho thần thần bí bí vào, còn làm như không biết mày? Mày cho rằng họ Tiết dễ gạt như vậy sao? Cũng đừng để đến lúc đó ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo! Bố của mày điên, mày còn điên hơn lão! Dù lão là bị oan thì thế nào? Vẫn là chính lão không có bản lĩnh, có bản lĩnh để người ta không dám hãm hại mày? Hay là tự mình không có năng lực! Cả ngày chỉ biết mắng trong nhà!”
Nội tâm bà ta đầy ngập đau khổ không cam lòng, càng nói càng oán, nước mắt trượt xuống ngay, kêu rên nói: “Sao số tao khổ thế không biết, ông trời ơi! Lúc còn trẻ tên khốn kia không có nhà, ở bên ngoài làm loạn với đàn bà có lỗi với tao, tuổi lớn rồi tao còn phải nhìn lão vào tù gần chết, chết thì thật sự chấm dứt, hết lần này tới lần khác lão còn chưa tra tấn tao đủ, làm nửa người thực vật! Lão thì hay rồi có người hầu hạ ăn mặc, ngày ngày nằm trên giường mắng cái này mắng cái kia, cuối cùng lão đi thống khoái, trong nhà cũng bị lão hút khô đi! Làm hại tao hơn nửa đời người còn phải lo lắng sinh nhai! Thế này cũng thôi, lão chết lỗ tai tao sạch sẽ, không cần làm trâu làm ngựa nữa! Nhưng mày thì hay rồi! Một ngày sống an ổn cũng không cho tao! Tao khổ cực nuôi mày khôn lớn trưởng thành, mày lại nhường cho tao làm loạn rồi rời nhà trốn đi gì gì đó! Hơn nữa còn là vì cái đồ chết dẫm kia rời nhà trốn đi! Giờ kết hôn, vậy mà mày nói tao nói muốn báo thù cho lão! Mày có đầu óc hay không vậy! Nghĩ mà tức chết tao mày mới vừa lòng đúng không?!!”
Hai chị em yên lặng nhìn mẹ giận dữ mắng như hát hí khúc, hai người đều mặt không biểu cảm, cũng không cần đáp lại. Cảnh tượng này quá quen thuộc, trước kia bình quân mỗi ngày đều diễn một lần.
Cố Du đôi khi cũng không nhịn được thấy thần kỳ, vì sao thế giới mẹ nhìn thấy, hoàn toàn không giống với thế giới cô trải nghiệm. Bà ta sao lại có cách luôn cho rằng mình thành người bị hại?
Vẫy suy nghĩ, cô cầm lấy túi xách đứng dậy, nhìn về phía Quách Anh và Cố Mặc, “Lời con muốn nói đã nói xong.”
“Ôi chị ơi! Chị chờ một chút mà! Em vẫn chưa– “
“Cố Mặc mày đừng để ý đến nó! Để nó đi! Tốt nhất là cút thật xa! Đừng bao giờ để tao nhìn thấy! Đồ không có chí tiến thủ!” Quách Anh nghiêm nghị ngắt lời con trai, hung tợn trừng mắt về phía Cố Du.
“Mẹ! Mẹ lại thế rồi! Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không, gầm loạn cái gì! Con có việc hỏi chị con!” Cố Mặc lườm lại mẹ, lòng vô cùng nóng nảy. Cậu ta không thể để chị báo thù! Tài nguyên tốt đẹp như vậy, tại sao phải lãng phí ở mấy cái thứ ân oán quá khứ kia. Còn nữa, Tiết Quốc Lương và Tiết Quốc Thụy căn bản là hai người đúng không! Càng đừng nói con của Tiết Quốc Thụy! Người ta và chuyện này có quan hệ gì chứ!!
“Mày đừng cho là mẹ có ý đồ xấu!” Quách Anh rõ cậu ta như lòng bàn tay, vừa há mồm liền biết muốn nôn cái gì.
Cố Mặc tức giận đến há mồm thở dốc, hoành đồ đại chí luôn không thuận lợi, công ty game của cậu ta sắp chết đói! Tiền trong nhà cũng gần như thấy đáy, không được nữa thì phải bán nhà cửa! Cậu ta có thể không nóng nảy sao được?!
Cố Du căn bản không để ý tới vở kịch mẹ con sau lưng, nhìn như không thấy bước chân.
Nếu có lựa chọn, cô vẫn chọn coi hai người kia không tồn tại. Nhưng bây giờ đã có tai hoạ ngầm, vậy thì phải nắm giữ quyền chủ động.
Mục đích lúc đầu của cô hôm nay, thật ra là khai thông bọn họ. Loại mũi đến trời như mẹ, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không tìm cô. Mà Cố Mặc dù muốn tìm cô, về sau cũng nhất định sẽ lén lút liên hệ cùng với cô.
Có phần vô dụng, nhưng lại không thể không đề phòng chú Hà thiện tâm quá đáng, quá thích xen vào việc của người khác.
Quả nhiên, trên đường trở về Cố Du liền nhận điện thoại Hà Tích, anh ấy tức hổn hển nói muốn nói chuyện với cô, địa điểm là nhà anh ấy.
Cố Du muốn cự tuyệt, anh bỏ câu “Anh biết hết rồi “, không cho cô trả lời còn phải đi một chuyến.
Vừa vào cửa, sắc mặt Hà Tích âm trầm, đã nói rõ đầy đủ câu nhạc dạo của cuộc nói chuyện.
“Có phải em điên hay không — “
“Đi.” Cố Du đưa tay ngăn anh ấy lại. Nghe ‘Mày điên rồi’ cho tới trưa, nghe nữa khó đảm bảo sẽ không nôn.
Hà Tích đâu chịu nghe cô, cảm xúc kích động mắng: “Em thật sự là điên rồi à?! Đầu óc bã đậu à?! Rốt cuộc em có biết mình đang làm gì hay không?! Lợi dụng hôn nhân để báo thù rửa hận! Đây là phim truyền hình sao?!”
Cố Du ngồi vào ghế sa lon của anh ấy, mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, nhìn anh ấy một cái, lạnh nhạt nói: “Đừng có hô to gọi nhỏ nữa, đầu em hơi đau. Chuyện này không có quan hệ với anh, cũng không cần thử khuyên em, nếu như dễ dàng khuyên như vậy, em cũng sẽ không làm như thế.”
Sắc mặt Hà Tích đặc sắc, vặn lông mày trừng mắt với cô, hoàn toàn không thể tiêu hóa những gì mình biết. Nếu không phải là anh ấy quấn lấy bố truy vấn ngọn nguồn một đêm, mà ông cụ lại muốn anh khuyên nhủ Cố Du. Đến bây giờ chỉ sợ anh ấy căn bản không biết, con bé này trong đầu toàn chứa cái khỉ gì. Giờ nhìn cô như giấy dầu không thấm muối, anh cảm thấy mình quả thực sắp tức điên!
“Em mau ly hôn đi! Đừng giày vò mình!” Anh ấy lạnh mặt ra lệnh với Cố Du.
Cố Du thở dài, chậm rãi nói với anh ấy: “Em thật thích sự Tiết Xán Đông, mà… em cũng đã mang thai.”
Hà Tích lập tức hóa đá, cảm thấy mình bị sét bổ thẳng tắp từ đỉnh đầu thành mảnh vụn, trái tim như mảnh vỡ như bay tứ tán. Anh ấy kinh ngạc nhìn cô, thảng như hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ, chấn động, cay đắng, đau lòng, anh ấy cũng nói không chính xác được trong lòng rốt cuộc là cảm giác gì, nhất thời xen lẫn trong ngực khiến anh ấy không có cách nào tiếp nhận.
“Em… em — “
“Cám ơn anh quan tâm em.” Cố Du chân thành mở miệng, trong lòng đối với anh ấy không phải là không có cảm kích.
“… Không ai khuyên được em ư?” Hà Tích không cam tâm.
Cố Du cười khổ một tiếng, hít vào một hơi, “Em biết mình đang làm cái gì, mà cũng làm xong hết thảy chuẩn bị. Cám ơn anh quan tâm, nhưng, con đường của em… Là phải đi đến cùng.”
Hà Tích nhìn cô thật sâu, sau một lúc lâu, đau khổ nói với cô: “Em điên rồi.”
Cố Du cụp mắt xuống, qua thật lâu nhẹ gật đầu, “Đúng vậy, em thực sự là đồ điên…”
Hà Tích trông thấy cô như vậy, trong lòng vạn phần đau đớn, nôn nóng khó nhịn, “Em định kết thúc như thế nào? Gả cho người ta, em sẽ có cơ hội biết nói ra chân tướng à? Em có biết giống người như bọn họ, tùy tiện tra một cái là biết em đang chơi trò xiếc gì hay không! Em có đầu óc hay không vậy!”
Cố Du cười, “Anh cho là đóng phim sao? Là cô gái tiếp cận loại gia đình như họ, thì đều cần điều tra? Thật ra, người càng có cảm giác an toàn, càng sẽ không tra người khác. Bọn họ cảm thấy mình chính là vương pháp, dù cho anh có làm ra chuyện lớn thế nào, họ đều có thể nhấn anh trong lòng bàn tay giống Như Lai, tùy tiện là có thể bóp chết. Tra người ta làm cái gì? Dù kẻ nào và chuyện gì, đối với bọn họ mà nói đều uy hiếp không nổi. Phí sức làm gì?”
Hà Tích vặn lông mày: “Em đang coi người ta chết rồi à?”
Cố Du thở dài, lạnh nhạt nói: “Cũng chỉ là căn cứ tác phong nhà bọn họ làm việc trước nay để suy đoán thôi.” Nhà họ Tiết có đầy đủ tin tưởng với Tiết Xán Đông, làm sao lại tra người anh muốn cưới. Mà Tiết Xán Đông đối với chính anh cũng quá mức tự tin, muốn anh đi điều tra chuyện của bạn gái, quả thực có thể coi là vũ nhục. Bởi vì những người như họ thực chất bên trong đã cảm thấy, bất kỳ ai chỉ cần họ vừa liếc mắt, liền biết là mặt hàng gì. Không ngoài dự tính.
“Lá gan thật lớn nhỉ.” Hà Tích cười lạnh, đau khổ chất vấn cô: “Vậy sao em còn muốn có con?! Tương lai con phải làm sao bây giờ?! Em thích Tiết Xán Đông kia thì làm sao? Những chuyện này em đã dự định kết thúc như thế nào? Anh thấy đầu óc em căn bản không rõ ràng! Còn có mấu chốt nhất… em cho rằng chân tướng em biết, là chân tướng thật sự sao?”
Cố Du lắc đầu, lựa chọn trả lời anh ấy: “Em không biết chân tướng là cái gì, nên mới cần tra ra nó.”
Hà Tích quả thực không thể tin vào tai của mình, nghẹn mãi, vẫn là không nhịn được mắng: “Đầu óc em thật sự hoàn toàn là óc đậu! Quá cẩu thả! Cái gì cũng không biết mà dám chôn vùi cuộc đời của mình lung tung vậy?! Bố anh nói với anh, sự kiện năm đó căn bản cũng chẳng có cái người oan án sai gì! Hoàn toàn chính là lỗi của chú Cố, không hề có một chút quan hệ tới thiết kế, là chính chú ấy tham lam mới gây đại họa, cuối cùng dẫn đến nhiều người mất mạng như vậy! Em mở to mắt nhìn thế giới này đi, có được hay không hả?”
Cố Du yên lặng nhìn anh ấy, hoàn toàn mất đi dục vọng nói chuyện. Cô biết mình phiến diện, mới muốn điều tra rõ chân tướng từng bước, cho mình và bố một sự công bằng. Nhưng Hà Tích chỉ nghe lời một bên, sao lại không phiến diện được.
Sau một lúc lâu, cô nhẹ nhàng nói với anh ấy: “Giờ em sẽ nói cho anh biết một lần, từ đầu tới đuôi em đều rất rõ mình đang làm cái gì. Cho nên… xin anh cách xa em một chút. Đừng khoa tay múa chân với cuộc đời em, cũng đừng có thử quan tâm em nữa, đàng hoàng sống cuộc đời của mình, cho em chút thanh tĩnh… Được không?”
Nói xong cũng không đợi anh ấy đáp lại, cô trực tiếp đứng dậy đi.
Để lại một mình Hà Tích ngồi yên trên ghế, mãi sau không thể bình tĩnh.