.
LÂM DI ĐÔNG PHIÊN NGOẠI CHUYỆN NGÀY TUYẾT
Trời rét đậm buông xuống một trận tuyết, khắp nơi đều trở nên trắng xóa.
Tuyết phương nam thường còn kèm theo mưa, ẩm ướt lầy lội, nhưng năm nay thì khác.
Tuyết rơi trên nóc thành phố, trên nóc ô tô bên đường đã lâu không lái, và trên chiếc ô người đi đường vội vã che lên.
Thế giới tựa như biến thành một bộ phim điện ảnh dưới ống kính của Abbas.
(đạo diễn)
Ngày giỗ của mẹ anh là vào một ngày mùa đông, đây là điều mà anh chưa nhắc đến với ai.
Còn về bố, một người đàn ông chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ trong ký ức, đã biến mất vào đêm giao thừa cách đây hơn chục năm.
Dường như chuyện xưa của anh luôn dính liền với mùa đông, và tên anh cũng là một lời tiên đoán, trong cơn mộng ảo viết xong vận mệnh một đời.
Ô cửa trong nhà đã cũ kỹ, vang lên từng tiếng kẽo kẹt trong gió.
Hơi lạnh từ đó lặng lẽ len vào, nhấn chìm cơ thể mỏi mệt, mang đi hơi ấm còn sót.
Trời vẫn còn sớm nhưng anh đã tỉnh cơn buồn ngủ, không thể làm khác đành phải thu dọn đồ đạc.
Lâm Di Đông không phải là người sợ lạnh, nhưng dù sao cảm giác thân thể cũng chưa hẵn là thật, nên nếu chẳng may cảm hay sốt thì sẽ rất phiền.
Anh còn đang gánh hai công việc partime trong thời gian nghỉ đông, không thể tùy ý để bệnh được.
Cho nên cuối cùng vẫn phải quàng cái khăn quàng cổ đáng ghét.
Những lúc thế này anh lại nghĩ tới Hề Hàn.
Hề Hàn là một người rất thích quàng khăn, thời tiết hơi lạnh đã quấn mình thành một cục lông xù.
Từ mũ tới bao tay võ trang đầy đủ, chỉ lộ ra một đôi mắt hoa đào đầy ý cười mật ngọt.
Họ gặp nhau vào đầu mùa đông, Hề Hàn full đen đang vội vàng đến lớp, vai đeo túi, trông rất ngầu, thế nhưng một giây sau đã ngốc ngốc đụng vào anh đang đi xuống lầu.
Chuyện đời rất kỳ diệu, quá nhiều chuyện ngẫu nhiên không thể nào biết trước.
Lúc đó Lâm Di Đông chỉ nghĩ đến việc vừa học vừa làm, điểm tích lũy và phí sinh hoạt, chưa bao giờ có ý định yêu đương.
Bỏ qua không đề cập đến chuyện tính hướng, kết cục bi thảm của mẹ anh cũng làm anh ngờ vực về những mối quan hệ thân mật.
Liên hệ tình cảm giữa người với người quả thật quá mong manh, cho đi và nhận được không tương xứng với nhau, anh nghĩ có lẽ đời này anh sẽ không bước chân vào hôn nhân.
Nhưng chắc do cậu nhóc kia dụi đầu vào lòng anh làm tim anh xao xuyến.
Hề Hàn luống cuống xin lỗi, khi ngẩng lên Lâm Di Đông trông thấy một vệt hồng hồng trên mặt cậu nhóc, còn có cặp mắt đen nhánh như thể có sao trời lấp lánh.
Một gương mặt trẻ tuổi điển trai vùi trong khăn quàng cổ trông đáng yêu quá đỗi.
Câu chuyện của họ cứ thế bắt đầu.
Mộ của mẹ nằm ở nghĩa trang ngoại ô thành phố, ngồi tàu điện nửa giờ là đến.
Anh mua một bó hoa ở phòng quản lý dưới chân núi, đi lên mang theo gió tuyết.
Chữ khắc trên bia đã mờ, hoa vạn niên thanh trông càng tươi hơn năm ngoái.
Anh che dù, cúi người đặt bó hoa xuống đất, chẳng mấy chốc đã bị tuyết phủ kín.
Rõ ràng trong lòng có rất nhiều cảm xúc, nhưng cũng chẳng cần phải nói nhiều lời với người đã ra đi.
Có nhiều ký thác hơn nữa cũng chỉ là cầu nguyện tẻ nhạt.
Từ trước đến nay, mọi thứ Lâm Di Đông có được đều là anh nỗ lực hơn thảy người khác, sức mạnh của anh đến từ điều này, ngay cả khi gia đình không thể hỗ trợ bất kỳ điều gì, ngay cả khi anh chỉ một mình cô đơn.
Nói là thế tục cũng được, nói là lãnh tình cũng được, đánh giá thế nào anh cũng chấp nhận.
Người buộc phải lẻ bước một mình trong đời thì cần gì phải quan tâm đến ánh mắt người khác?
Anh một mình ở lại rất lâu, đến gần trưa mới rời đi.
Tuyết càng ngày càng nhiêu, tồn đọng trên ô dù bấp bênh.
Dần dần, âm thanh thế gian giống như biến mất, bên tai chỉ còn lại tĩnh lặng.
Vào những lúc thế này con người ta mới ý thức được mình nhớ ai đó đến nhường nào..